Chương 36: Gọi điện thoại 2



Từ khi đi vào thế giới này, trong những thời gian nhàn rỗi, Điền Mật vẫn luôn nhớ lại nội dung của cuốn tiểu thuyết.

Tiếc rằng lúc ấy xem quá mức qua loa, phần lớn chi tiết trong cuốn sách cô đều không nhớ rõ.

Đêm hôm qua khi nằm trong đống cỏ khô, cũng không biết có phải do quá mức nghẹn khuất hay vẫn là như thế nào, Điền Mật ngủ không được, cuối cùng mơ hồ ở nơi sâu thẳm trong ký ức, cô tìm thấy một hai nhược điểm của Lưu gia.

Liền tỷ như, cha Lưu Hướng Đông, sở trưởng Lưu Sơ quản lý lương thực, không chỉ là tên cặn bã đánh lão bà mà ở bên ngoài còn có tâm địa gian xảo.

Trong sách, khi chuyện này được đưa ra ánh sáng thì nguyên thân đã gả vào Lưu gia làm trâu làm ngựa mười mấy năm.

Sở dĩ bị lộ ra là bởi vì khi Lưu Hướng Đông cùng đối thủ cạnh tranh một chức vị bị đối thủ đào ra.

Chỉ là khi đó, Lưu Sơ sớm đã về hưu, thời đại hướng gió cũng có biến hóa long trời lở đất, nháo ra tới cũng chỉ cho người ta có thêm câu chuyện sau bữa cơm, cũng không thể gây ra tổn hại gì được.

Trong cuốn sách, tình tiết này chỉ được đề cập trong một vài nét bút, cô có thể nhớ tới đã là không dễ dàng.

Mà hiện giờ, Điền Mật cần phải làm trước tiên là vạch trần vụ bê bối của Lưu Sơ hơn mười năm trước.

Dấn thân vào làm giày rách*, lúc này cũng không phải một câu vận sự phong lưu là có thể bỏ qua quá khứ, đây là tội nặng cần phải xử lý, bị đưa đến nông trường để cải tạo.

*Làm giày rách: ý chỉ có quan hệ với những người đàn bà dâʍ đãиɠ, hư hỏng, có mối quan hệ bừa bãi

Điền Mật cũng không tin, đến lúc đó Lưu Hướng Đông còn có thời gian tới tìm mình gây phiền toái, đồng thời cô cũng ảo não chính mình là óc heo, vì cái gì lâu như vậy mới nhớ ra việc này, nếu không thì tên họ Lưu kia làm sao có cơ hội nhảy nhót trên đầu cô?

Còn có một việc, lúc Lưu Sơ còn trẻ, hắn đi theo nhân gia đả kích địa chủ, không ít lần lợi dụng chức quyền để gom chỗ tốt về túi của mình.

Lưu Sơ khôn khéo, khi phân chia tài vật đều chọn lựa vàng dễ cất, tích lũy lên ước chừng được một rương nhỏ, tất cả đều bị hắn giấu trong ao cá ở sau nhà.

Bởi vì ở trong thời kỳ tham nhũng, Lưu Sơ vẫn thành công bảo vệ một rương vàng như cũ, chờ sau khi hoàn cảnh được cải thiện, hắn không ít lần lấy chuyện này ở trong nhà khoe khoang.

Hôm qua xuống biển vớt cá Điền Mật mới nhớ tới chuyện nhà Lưu gia có vàng, vốn dĩ cô không nghĩ đem sự tình làm rõ ràng nhưng hiện tại cô đã thay đổi chủ ý.

Cô quyết định chờ sự tình Lưu Sơ làm giày rách ầm ĩ lên, lúc đó Lưu Hướng Đông vội vàng chạy khắp nơi, cô sẽ đi ao cá nhà hắn đem vàng vớt đi.

Tiền tài bất nghĩa, cho dù quyên góp ra ngoài, cũng không thể để người Lưu gia được lợi.

Như vậy, ít nhất Điền Mật có thể vì chính mình xả giận, cũng coi như vì nguyên thân cả đời bị thương tổn báo thù.

Phải biết rằng, nguyên thân cũng không biết Lưu Hướng Đông là tên cặn bã, tuy rằng trong lòng không thích hắn nhưng rốt cuộc vẫn không chịu nổi điều kiện bóng lóng bên ngoài của hắn.

Hơn nữa, bị trưởng bối trong nhà đồng thời xúm lại khuyên bảo nên tiểu cô nương không thể kiên trì bao lâu, liên mơ màng bị Điền Hồng Tinh gả ra ngoài, do đó mở ra đau khổ cả đời nàng.

Nghĩ đến nguyên thân dốc hết tâm huyết phụng hiến cả đời, chịu đựng cha mẹ chồng khinh nhục, chịu đựng trượng phu bạo lực, chịu đựng con cái coi thường, sắp chết mới được nghe một câu hảo, Điền Mật cả người rùng mình.

Cô... Tuyệt đối! Tuyệt đối không cần cuộc sống như vậy!

Cho nên, khi điện thoại kết nối, từ ống nghe truyền đến âm thanh hoàn toàn xa lạ, mặc dù loại chuyện đến cậy nhờ này vô cùng khó nói nhưng Điền Mật vẫn căng da đầu mở miệng: “... tỷ phu, ta là Điền Mật, muội muội của Điền Vũ.”

Không trách cô tự giới thiệu như vậy, vì nói đến vị trượng phu này của đại tỷ, trong trí nhớ nguyên thân, cũng chỉ gặp qua hai lần.

Một lần là lúc đại tỷ kết hôn, lúc ấy nguyên thân mới vài tuổi, còn chưa có tiểu đệ hiện tại, một lần khác chính là tám năm trước tỷ phu trở về đón đại tỷ đi tùy quân.

Một năm kia, Điền Mật 12 tuổi.

Cho nên, tuy là tỷ phu ruột thịt, nghiêm túc mà nói thì không khác biệt lắm với ngươi xa lạ.

Điền Mật có lý do tin tưởng tỷ phu căn bản không quen biết mình.

Lại không nghĩ sau khi cô báo xong, tỷ phu ở đầu kia điện thoại lập tức phản ứng lại, giọng nói cũng trở nên nhiệt tình hơn: “Nhị muội a? Là nhận được bao vây* đại tỷ gửi về rồi sao?”

*bao vây: cái bọc, gói...

Nói xong lời này, Trần Cương lại cảm thấy thời gian không khớp, dựa theo tốc độ lúc trước, lúc này bao vây hẳn là mới đi được nửa đường.

Quả nhiên, Trần Cương còn chưa kịp đem nghi vấn trong lòng hỏi ra đã nghe được đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh nữ hài kinh ngạc: “Đại tỷ gửi bao vây sao? Trong nhà vẫn chưa nhận được.”

Trần Cương sang sảng cười: “Là tỷ phu nhớ lầm thời gian, hẳn là còn một tuần mới đến...”

Hai người không thân, phí điện thoại cũng đắt cho nên đơn giản thăm hỏi xong, anh liền chuẩn bị hỏi Nhị muội gọi điện thoại lại đây là có chuyện gì.

Dư quang liền bắt gặp một thân ảnh cao gầy bước vào văn phòng mình, Trần Cương trong lòng a một tiếng, đối với người tới chỉ chỉ ghế đối diện, sau khi ra hiệu hắn tùy ý, mới mở miệng: “Nhị muội gọi điện thoại lại đây là có chuyện gì sao?”