Đơn vị 836 nằm ở phía Đông Bắc của tổ quốc.
Suốt quãng đường trở về, Lâu Lộ Hồi cùng chiến hữu từ chỗ chỉ mặc một mảnh quần áo cho tới bây giờ mặc một kiện áo khoác dày, tổng cộng cũng chỉ mất khoảng một tuần.
Sau khi trở lại bộ đội, hai người buông hành lý xuống, trước tiên đi báo cáo với chỉ huy lữ đoàn.
Giữa tháng mười một, vừa tiến vào mùa đông, tỉnh H đã có mấy trận tuyết rơi dày đặc, lúc này bên ngoài tuyến đang rơi tán loạn như lông ngỗng.
Buổi sáng 10 giờ, nhiệt độ khoảng âm hai mươi độ, tuy là người trẻ tuổi thân thể tốt nhưng Lâu Lộ Hồi cùng chiến hữu cũng không tiếp tục sĩ diện để cơ thể phải chịu khổ, hai người chạy nhanh đến văn phòng lữ trưởng*.
* lữ trưởng: chỉ huy lữ đoàn
Vừa vào cửa, nam nhân mắt hổ Chu Kiến Thiết chịu không nổi dậm hai chân đã tê dại: “Uông lữ, sao ngài không đốt lò than sưởi ấm? Ta còn trông cậy vào chỗ ngài cọ cọ ấm áp chứ.”
Uông lữ vốn dĩ đang thảo luận với chính uỷ Trần Cương trung đoàn ba, tính toán từ bộ đội lấy ra một ít than tổ ong đưa cho mấy nhà hoàn cảnh gian khổ nhất để giúp bọn họ vượt qua khó khăn trong đợt giá rét này.
Gần đây nhiệt độ không khí thấp lợi hại, bộ đội có quốc gia trợ cấp, các chiến sĩ tuy khổ nhưng vẫn có thể sống sót được, còn những người dân bên cạnh thì khó.
Uông lữ ở đơn vị 836 đã gần mười năm, ông rất hiểu các vấn đề do thời tiết lạnh mang đến.
Cho nên, sau khi vào mùa đông, ông đều sắp xếp cho các chiến sĩ đi trợ giúp những người dân khó khăn quét tuyết, dựng nhà ở bị sập, có đôi khi còn phải thắt lưng buộc bụng để phân phát một số khẩu phần ăn.
Lúc này, Uông lữ còn chưa kịp cao hứng vì hai cấp dưới đắc lực trở về đơn vị, giải quyết được tình trạng thiếu nhân lực hiện tại thì đã nghe thấy tiểu tử Chu Kiến Thiết gào to hô mở cửa.
Uông lữ giơ tay chỉ chỉ hắn, cười mắng: “Lò than không có, lão tử lớn tuổi như vậy còn chịu được, cậu lớn nhỏ cũng hai mươi mấy yếu ớt cái rắm!”
Tuy nói như vậy nhưng Uông lữ vẫn lấy ra hai cái cốc, đích thân rót nước cho hai người họ.
Nói đến cũng chua xót, vì để tiết kiệm mấy khối than tổ ong, sau khi vào mùa đông, ông cơ bản đi làm đều đứng.
Khi thật sự lạnh thì nhanh chóng uống mấy ngụm nước ấm giúp hoà hoãn một chút, còn lo lắng nếu uống chậm, nước trong cốc trà cũng bị đóng băng.
Nếu không thì sẽ cùng các chiến sĩ đến sân thể dục chạy vài vòng cho nóng người...
Thời điểm Lâu Lộ Hồi cùng Chu Kiến Thiết đi vào, ông cùng Trần Cương cũng vừa từ sân thể dục trở về, còn chưa kịp cởi chiếc mũ Lôi Phong đang che trên đầu đâu.
Lâu Lộ Hồi cùng Chu Kiến Thiết đã có kinh nghiệm, động tác nhanh nhẹn cầm cốc trà lên uống một hơi.
Cũng may tốc độ mau, khi nước vào trong miệng vẫn còn hơi ấm.
Chu Kiến Thiết lớn lên mày rậm mắt to, hơn nữa với thân hình cao to nên nhìn hắn vừa cẩu thả lại vừa hung dữ, những người không biết, sẽ cảm thấy hắn là người hung hãn không nói nhiều, nhưng thật ra hắn chính là đích thoại lao*.
* trung: "話癆," hán việt: đích thoại lao, đề cập đến những người nói chuyện không ngừng nghỉ cả ngày. Lao phổi chỉ bệnh lao, thường ho. Từ này được tạo ra mang ý nghĩa ẩn dụ, mô tả một người nói nhiều như bị ho lao.
Lúc này nghe lữ trưởng nói xong, hắn vừa buông cóc trà xuống đã bắt đầu khua môi múa mép: “Uông lữ, ngài nói thế này là không đúng rồi, ta 29 tuổi, hơn một tháng rưỡi nữa là 30 tuổi, nếu là trước kia cũng có thể làm ông rồi, đã không còn trẻ nữa.”
Lâu Lộ Hồi vốn dĩ đang phủi những bông tuyết trên người, nghe xong lời này, mí mắt anh nhảy dựng, gót chân vừa di chuyển muốn rời đi.
Nhưng cho dù anh phản ứng nhanh đến đâu thì vẫn bị tiếng rống giận của Uông lữ triệt đường lui: “Quay lại cho lão tử!”
Lâu Lộ Hồi...
Mẹ kiếp! Muốn đánh người!
“Đứng ở đó, nếu tiểu tử cậu lúc này dám đi, ta sẽ gọi điện thoại cho người trong nhà cậu.”
Ngài là tiểu hài tử sao? Còn cáo trạng?
Lâu Lộ Hồi trong lòng chửi thầm, kéo kéo khóe miệng: “Uông lữ, ngài hiểu lầm rồi, ta không định đi, vừa rồi là trên chân nứt da, ta thấy ngứa nên mới dịch chân.”
“Phốc...” chính uỷ tam đoàn Trần Cương bị bộ dáng nói dối không chớp mắt của Lâu Lộ Hồi chọc cười.
Uông lữ hừ lạnh một tiếng, trước tiên không vội đối phó với tên tiểu tử khó tính này, liền đem tầm mắt hận sắt không thành thép dịch tới trên người Chu Kiến Thiết.
Chu Kiến Thiết vẻ mặt đau khổ, hắn cũng không phải ngốc, vừa rồi là tự miệng mình chế nhạo, kỳ thật lúc bạn tốt muốn chuồn mất, hắn đã phát hiện ra là hắn đã tự lấy đá đập chân mình... Cũng không đúng, còn đập vào chân của đồng đội.
Quả nhiên, Chu Kiến Thiết có dự cảm xấu không sai, hắn rất mau đã bị một trận mưa rền gió dữ thăm hỏi.
“Nhãi ranh, nhìn lại cậu xem, cậu còn biết mình sắp 30 tuổi là tương đương với tuổi gia gia sao?Thế nào? Lấy không được vợ còn kiêu ngạo có phải không? Cậu đây là muốn bị gậy đánh đến 50 tuổi mới vừa lòng...” Uông lữ không cao lắm, khoảng 1m7, nhưng hàng năm nhọc lòng nên nhìn gầy lợi hại, nếu không phải eo lưng thẳng tắp thì thật sự cho rằng ông chỉ là một lão nông bình thường.