Chương 19: Có người chết

Buổi tối khi Điền phụ trở về, sắc trời đã tối đen.

Thấy cha đã về, bụng Điền Mật cũng đang kêu đói xì xào, cô lập tức gọi bọn muội muội đi phòng bếp dọn cơm.

Sắc mặt Điền Hồng Tinh không được tốt, ông ở trong nhà đi một vòng, nhíu mày hỏi: “Lão đại đâu? Sao còn chưa trở về?”

Loan Hồng Mai đưa chén cơm đầy cháo và khoai lang đỏ cho trượng phu, nghe thấy vậy bĩu môi: “Trường Khanh là người hiếu thuận, mấy ngày nay đều giúp đỡ gia gia nãi nãi, ông đây là có ý gì chứ?”

Lời này Điền Hồng Tinh đương nhiên không tin, ông hừ lạnh một tiếng cầm lấy chiếc đũa ăn cơm: “Gần đây bên ngoài loạn, bà quản lão đại để nó ít ra bên ngoài chơi đùa.”

“Trường Khanh nhà ta rất ngoan. Ông làm cha sao lại nói chuyện như vậy?” Đại nhi tử chính là mệnh nàng, Loan Hồng Mai đen mặt.

Điền Hồng Tinh không trả lời vợ, đại nhi tử nhà mình bị dưỡng phế đi, khi Điền Trường Khanh còn nhỏ, ônh không phải không nghĩ tới quản giáo cho tốt nhưng cha mẹ cùng lão thê đều che chở, nếu ông động thủ thì trong nhà lại là khóc là nháo.

Cũng may tiểu nhi tử Hướng Dương vừa ngoan ngoãn hiểu chuyện lại có đầu óc tốt, có đôi khi, ông thậm chí cảm thấy cha mẹ không coi trọng tiểu nhi tử cũng là phúc khí của tiểu nhi tử.

Tâm trạng chi chủ một nhà* không tốt, ngoại trừ Điền Mật, mấy hài tử còn lại đều chôn đầu lùa cơm, đến thở mạnh cũng không dám.

* chi chủ một nhà: người chủ trong gia đình

Thấy trượng phu chỉ đen mặt mà không nói lời nào, Loan Hồng Mai bất mãn vỗ hắn một cái: “Đang nói chuyện với ông đó, sao lại tức giận như vậy? Trường Khanh chọc ông?”

Điền Hồng Tinh không còn cách nào, đành phải mở miệng: “Hôm nay ở thôn Thắng Lợi có tai nạn chết người.”

“Gì? Sao lại có người chết? Nhà ai?” Loan Hồng Mai lập tức không rảnh lo tức giận, vội vàng tò mò truy hỏi.

Mấy tỷ muội Điền Mật cũng ngẩng đầu nhìn qua.

Nghĩ đến hôm nay vớt lên được một người trẻ tuổi, Điền Hồng Tinh thở dài: “Bà còn nhớ rõ Diêu địa chủ không?”

“Sao không nhớ rõ, nhà hắn không phải còn lại một cháu gái nhỏ... Là nàng sao?” Nói được một nửa, Loan Hồng Mai đột nhiên phản ứng lại, đôi mắt mở lớn trừng trượng phu, vẻ mặt không thể tin được.

Điền Hồng Tinh gật gật đầu: “Đúng là nàng, nhảy sông tự sát.”

“Sao có thể chứ? Ta nhớ rõ cô nương kia so với nhị nha đầu nhà chúng ta nhỏ hơn hai tuổi. Chuyện này... Đây là vì sao chứ?”

“Còn có thể vì sao, đồn đãi vớ vẩn bức, cũng không biết người nào thiếu đức hạnh, không có bằng chứng nhưng lại nói cô nương kia trong tay lưu trữ trang sức quý báu, còn giấu vàng thỏi ...”

Sự việc kế tiếp, Điền Hồng Tinh không có nói cụ thể ra nhưng Điền Mật đã đoán được đại khái.

“Kia... Có thể phán tội danh cho những kẻ đồn đãi vớ vẩn đó không?” Loan Hồng Mai liên tục nói vài câu đáng tiếc là một cô nương tốt, lại mong đợi nhìn về phía trượng phu.

Điền Mật mím môi, cô cảm thấy việc này không có kết quả.

Quả nhiên, Điền Hồng Tinh lắc lắc đầu: “Việc này không dễ làm, pháp luật không trách chúng, hơn nữa một cái thôn không được mấy người sạch sẽ, quan trọng nhất là tiểu cô nương tự sát, nàng có để lại một bức thư, không nói cụ thể bị ai bức nhưng có thừa nhận trong nhà chính xác để lại vàng, đều đã bị nàng mang theo xuống sông.”

Tiểu cô nương Diêu gia kia, bởi vì tổ tiên là địa chủ nên được xếp vào hắc ngũ loại*, sau ngần ấy năm chỉ dư lại một tiểu nha đầu, sinh hoạt của nàng vỗn đã rất gian nan, ai cũng có thể dẫm đạp, bây giờ có thêm những lời đồn đãi đó, xem như đã áp chết cọng rơm cứu mạng cuối cùng của nàng.

*hắc ngũ loại: năm phần tử xấu (trong cách mạng văn hoá chỉ địa chủ, phú nông, phần tử phản cách mạng, phần tử xấu, phần tử theo cánh hữu)

Loại chuyện này không phải ngoại lệ, nó chính là bi kịch của thời đại. Trước đây khi xem các tư liệu lịch sử, Điền Mật cũng không có cảm giác gì quá lớn, nhưng... ở thời khắc hiện tại, cô cảm thấy trong lòng hoảng sợ.

“Thực sự có vàng sao?” Loan Hồng Mai bị vàng dời đi lực chú ý.

Điền Hồng Tinh gắp một miếng củ cải, lại uống một ngụm cháo: “Ai biết? Dù sao cũng không ai nhìn thấy, nhưng gần đây chắc chắn có người xuống sông vớt, ta sợ sẽ xảy ra chuyện, bà để ý lão đại một chút.”

Làm công an đã được vài thập niên nên năng lực công tác của Điền Hồng Tinh chắc chắn có, chỉ là ông làm người quá mức chính trực và cứng nhắc, lễ một quả trứng gà cũng không lấy, cũng sẽ không nịnh bợ người khác, cho nên sau vài thập niên công tác, ông vẫn chỉ là một tiểu công an.

Nhưng điều này không ảnh hưởng đến năng lực phán án của ông, lúc phát hiện di thư, ông đã biết, cô nương Diêu gia để lại một cái bẫy, không biết có bao nhiêu người bị vàng che mắt mà đi xuống sông vớt...

Loan Hồng Mai không hiểu ý tứ của trượng phu, còn tính toán lên: “Nếu không để ta trở về nhà mẹ đẻ một chuyến, đại ca ta cả đời đi đánh cá, bơi rất tốt...”

“Thôi đi, chuyện này bà nghĩ cũng không cần nghĩ.” Không đợi lão thê nói xong, Điền Hồng Tinh đã đen mặt đánh gãy.

Thấy thê tử hoàn toàn không hiểu ý của mình, trên mặt nàng lộ ra vẻ không vui, Điền Hồng Tinh thở dài: “Mới đầu mùa đông, bà cứ chờ xem, lần này phỏng chừng sẽ còn có người chết.”

Người tham lam rất đáng sợ, cô nương Diêu gia lưu lại một phong di thư như vậy, không biết đốt cháy tâm của bao nhiêu người.

Sông Triều Dương rộng và sâu, mùa hè đã dễ dàng xảy ra chuyện, càng không cần nói đến mùa đông.

Và... theo kinh nghiệm hàng chục năm của ông, vàng này, hơn phân nửa là không có thật...

=