Điền Mật bận bịu nấu xong bữa trưa, vừa đúng lúc Loan Hồng Mai cũng khiêng đòn gánh trở về.
Thấy vẻ mặt của lão mẫu thân rất vui mừng, cô thò đầu ra xem, quả nhiên, cái sọt củ cải đã bán hết.
“Làm xong cơm trưa chưa?” Phí nước miếng cả buổi sáng, Loan Hồng Mai lúc này vừa khát vừa đói, trong chợ thật ra có nhân gia bán bánh bột ngô nhưng nàng tiếc không mua được nên vẫn luôn chịu đựng.
Điền Mật từ trong phòng bếp bưng nước ấm đi ra, nghe vậy bước chân nhanh hơn vài phần: “Mẹ uống trước hai ngụm nước, cơm cũng làm xong rồi.”
Chờ sau khi Loan Hồng Mai cầm lấy chén nước, cô nhận lấy đòn gánh cùng cái sọt, còn không quên hướng tới người thím hàng xóm trở về cùng mẫu thân nhiệt tình mời: “Tứ thẩm cũng ở nhà cháu ăn cơm đi.”
Cùng một thôn, phần lớn đều là bà con họ hàng xa đã mấy đời, tuy là hàng xóm với nhau nhưng tính ra cũng có một chút quan hệ thân thích.
Tứ thẩm xua tay: “Không được, con gái lớn của thẩm đang nấu cơm ở nhà.”
“Nước này sao lại có đường?” Loan Hồng Mai một hơi uống nửa chén, chép miệng, đem nửa chén còn lại cho lão tỷ muội.
Điền Mật đã ở trong phòng bếp, nghe vậy hô một tiếng nói: “Con mua mấy viên đường nên cho vào trong nước để người uống cho ngọt miệng hơn.”
Sở dĩ cô không nói với lão mâu thân mà đem đi pha nước cũng bởi vì cô hiểu rất rõ tính cách của mẹ già, cho nàng đường nàng cũng sẽ để dành cho tiện nghi đại ca, lý do đều có sẵn, tỷ như nàng không thích ăn đường gì đó.
Trên thực tế, sao có thể có người không thích ăn đường? Đặc biệt ở cái thời đại đa số dân đều trong tình trạng thiếu ăn này.
Quả nhiên, Loan Hồng Mai tuy rằng đau lòng nhưng trên mặt lại đắc ý, khi nhận lấy cái chén không, còn không quên khoe khoang: “Cái nha đầu chết tiệt kia, lại lãng phí tiền, thứ tốt này cho ta ăn không phải lãng phí rồi sao?”
Tứ thẩm sao có thể không hiểu tính cách lão tỷ muội, trắng trợn liếc nàng một cái: “Cô cứ làm vậy, khuê nữ hiếu thuận cũng không được sao.”
Nói xong, nàng khom lưng nhặt lấy đòn gánh, vận khí của nàng hôm nay không được tốt, trong cái sọt còn thừa một nửa đồ ăn không bán được: “Ta đi về đây, buổi chiều ta sẽ kêu Hồng Binh tới giúp ngươi đào hầm nhỏ.”
“Được, ba giờ đến đây đi, buổi tối luôn tiện ở trong nhà ăn cơm.” Loan Hồng Mai cũng không khách khí.
“Đào hầm làm gì a?” Điền Mật đi ra kêu mẫu thân ăn cơm, nghe xong lời này tò mò hỏi.
Loan Hồng Mai múc nước ở giếng, rửa sạch tay mới đáp: “Cũng không tính là hầm, chỉ là đào một cái hố to để thu hoạch củ cải trong ruộng.”
Điền Mật bừng tỉnh, cô dựa theo trí nhớ của nguyên thân mới hiểu rõ, mỗi năm vào lúc này, củ cải, cải trắng này đó ăn không hết đều đem chôn ở trong đất, chờ đến khi ăn tết lại đào lên để làm bánh bao.
Vẻ mặt cô khó hiểu, rút ra một miếng giẻ cho mẫu thân lau tay: “Vì sao phải phiền toái người khác? Kêu đại ca đào chứ, nhờ người ta còn phải trả lại ân huệ?”
Điền Hồng Tinh bởi vì công việc bận rộn nên thường xuyên không ở nhà, còn Loan Hồng Mai một thân thon gầy thế nhưng lại tự xem mình như một người đàn ông.
“Đại ca sao có thể làm cái này? Hắn chính là người đọc sách.” Loan Hồng Mai bưng chén cơm lên và hai miếng, vẻ mặt đương nhiên.
Ha hả... Có một vạn câu thô tục chẳng biết có nên nói hay không.
“Đúng rồi, con mua vải đỏ để ở đâu rồi? Đi đưa cho ta nhìn xem.”
Điền Mật...
=
Bởi vì một khối vải đỏ, Điền Mật bị nhắc mãi đến đầu đau, nếu không phải chân tay cô nhanh nhẹn, không chừng sẽ còn bị đánh.
Buổi chiều lúc đào hầm nhỏ, hai muội muội đều đi xem náo nhiệt, cô không đi ra ngoài nhìn vì sợ nữ sĩ Loan Hồng Mai không còn sống.
Đương nhiên, trong lòng Điền Mật cũng có suy tính, lúc này khó có khi được ở một mình, cô tìm mấy cuốn sổ cũ trước kia, tổng cộng tích cóp được ba tờ giấy, bắt đầu viết thư cho đại tỷ.
Đại tỷ Điền Vũ năm nay 32 tuổi, đi tùy quân đã được 8 năm, lúc rời đi, nguyên thân chỉ mới 12 tuổi.
Khoảng cách hơn hai nghìn cây số, riêng đi tàu đã phải mất bảy, tám ngày, đối với phần lớn người dân chỉ sinh hoạt trong huyện thành mà nói quả thực là điều không dám nghĩ đến.
Cũng bởi vì khoảng cách thật sự quá xa, từ sau khi đại tỷ đi tuỳ quân, mặc dù mỗi năm đều gửi đồ vật về thì nàng chưa một lần trở về.
Trong trí nhớ của nguyên thân, đại tỷ Điền Vũ rất thích cười, nhưng bởi vì làm trưởng tỷ nên cũng là người hay lo lắng .
Càng hồi tưởng đến lòng tốt của đại tỷ, Điền Mật càng cảm thấy chuyện nhờ cậy này có thể thực hiện được, khi đặt bút xuống, cảm xúc trong bức thư cũng chân thành hơn vài phần...