Chương 15: Gặp Lưu Hướng Đông 2



“Điềm Điềm* có phải giận ta không? Giận ta gần đây không đi tìm nàng? Việc này ta có thể giải thích... Ta đi tỉnh H thu mua vừa mới trở về hôm qua, còn mang về cho nàng không ít đồ vật, có kem bảo vệ da, vải dệt, xà phòng thơm... Còn có dây buộc tóc màu hồng mà các nữ sinh thích, ta vỗn dĩ định chiều nay đưa đến nhà nàng...” Đột nhiên nhìn thấy người trong lòng, Lưu Hướng Đông tuy rất có lòng dạ nhưng cũng vì hào hứng nên hắn bắt đầu thao thao bất tuyệt, không ngừng biểu đạt thành ý của mình, lời nói và cử chỉ giống như một con chim công đang xoè đuôi.

*Điềm Điềm: tên gọi khác của Điền Mật, ở phần giới thiệu truyện mình cũng đã nói tới.

Bị hắn ra vẻ bạn trai cư xử, Điền Mật ghê tởm muốn cho một nắm đấm, nhìn những gì hắn ta nói, những người không biết còn tưởng rằng bọn họ thực sự có quan hệ mờ ám gì đó.

Còn có... Mẹ nó, ai cho kêu là Điềm Điềm chứ?

Bởi vì thích thể thao mạo hiểm, hơn nữa thường xuyên một mình đi khắp nơi, thân thủ* Điền Mật coi như không tồi.

*thân thủ: bản lĩnh, tài nghệ, khả năng

Đánh Lưu Hướng Đông không cần phải nói hai ba lời.

Nếu ở đời sau có người tự tin đứng trước mặt cô nói lời không biết xấu hổ như vậy, cô chắc chắn sẽ đánh người, đánh xong liền bỏ chạy.

Nhưng ở trong thời đại này, không chỉ có chạy không thoát, còn không thể đắc tội với người khác quá mức, hơn nữa Lưu Hướng Đông còn là một tên bẩn thỉu, trước tiên cô cần phải tìm một con đường rời đi an toàn nên chỉ có thể áp chế du͙© vọиɠ muốn đánh người xuống.

Nhưng có một số việc lại không thể chịu đựng, Điền Mật khó khăn nuốt xuống, xụ mặt đánh gãy lời nam nhân đang thao thao bất tuyệt: “Vị đồng chí này, chúng ta không thân, ngươi xưng hô như vậy không thích hợp.”

Nghe vậy, mí mắt Lưu Hướng Đông giật giât, hắn dừng nói, híp mắt nhìn nữ hài.

Cảm giác hào hứng cũng tạm thời lắng xuống, ánh mắt hắn thâm thuý, tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm đánh giá Điền Mật.

Vài lần trước chạm mặt, cô nương này rõ ràng vừa sợ hãi vừa thẹn thùng, vì sao hắn mới đi công tác hơn một tháng, khi trở về, bộ dáng nàng đã thay đổi?

Giống như... Trở nên càng xinh đẹp, cũng trở nên có gan thể hiện sự không thích của mình.

Không thích mình?

Xuy... Nàng có quyền cự tuyệt sao?

Nếu bị Lưu Hướng Đông hắn coi trọng thì cũng chỉ có thể là thê tử của hắn.

Hoặc sớm hoặc muộn, hắn có rất nhiều biện pháp đem người tới tay.

Sở dĩ không trực tiếp ra tay mà áp dụng thủ đoạn đi đường vòng chỉ bởi vì trong lòng hắn hiếm lạ nàng nên nguyện ý cho nàng mặt mũi.

Nếu sự kiên nhẫn của hắn cạn kiệt, vài câu đồn đãi vớ vẩn là có thể bức nàng chủ động đưa tới cửa.

Trong lòng rất giận giữ nhưng Lưu Hướng Đông không biểu hiện trên mặt, hắn phất tay ra hiệu cho nhóm bằng hữu đang xem náo nhiệt rời đi.

Đợi mấy người hi hi ha ha đi xa, hắn nhấc chân tới gần nữ hài thêm vài phần, nhẹ giọng dỗ dành: “Điềm Điềm, nàng đừng nóng giận, có phải cảm thấy chúng ta không danh không phận như vậy khó coi? Nàng yên tâm, buổi chiều ta sẽ chính thức đi nhà nàng thăm hỏi, ta nhớ rõ cha nàng thích thuốc lá và rượu, đã đặc biệt nhờ người mua không ít thứ tốt...”

Khi Lưu Hướng Đông tiến lại gần, Điền Mật đã liên tiếp lui vài bước.

Lại nghe xong những việc hắn tự quyết định, cô đã không còn kiên nhẫn.

Loại người ích kỷ như Lưu Hướng Đông, căn bản nói cũng không thông, cô vừa không nghĩ thay cha mẹ hắn dạy hắn làm người, vừa không nghĩ đứng ở chỗ này để người khác vây xem hiểu lầm, Điền Mật ngẩng đầu nhìn sắc trời, nhíu mày nhấn mạnh: “Ta nói, chúng ta không thân, phiền toái ngươi kêu ta là Điền đồng chí, về việc đi đến nhà ta lại càng không cần, ta cảm thấy chúng ta không thích hợp.”

Nói tới đây, Điền Mật bóp chặt phong thư trong túi, tìm một chút tự tin, giương mắt nhìn thẳng nam nhân: “Nếu ngươi khăng khăng muốn đi, cương quyết bức ta, ta cũng không ngại đua cá chết lưới rách, ta tin tưởng, người muốn kéo Lưu gia xuống đài cũng không ít, không biết thêm một tội lưu manh, có đủ dìm ngươi hay không?!”

Mặc dù sợ thì có sợ, hèn mòn thì có hèn mọn, nhưng lập trường vẫn phải rõ ràng.

Ít nhất, trước khi đại tỷ bên kia đưa ra câu trả lời chắc chắn, cô nhất định phải có thứ gì đó ngăn cản Lưu Hướng Đông khiến hắn cố kỵ một chút để có thể kéo dài thời gian thêm một hai tháng.

Nói xong những lời tàn nhẫn, Điền Mật không hề nhìn hắn, xoay người nhanh chóng rời đi.

Kỳ thật cho dù Lưu Hướng Đông thật sự đi đến nhà cầu hôn, Điền Mật cũng không sợ, dù sao cô cũng sẽ không đồng ý.

Cô tuy rằng phiền những lời đồn đãi vớ vẩn đó nhưng cũng không đến mức vì những cái đó mà đòi sống đòi chết, hơn nữa, cô càng không muốn gây thêm phiền phức cho Điền gia.

Đương nhiên, nếu có thể, ai lại không muốn có một thanh danh tốt?

Cô cũng chỉ là phàm tu tục tử* thôi.

* phàm tu tục tử: người bình thường