Chương 2: Cảnh Ngộ Bi Thảm

Cô vừa run cầm cập vừa nhìn hết cảnh vật trước mắt một lượt, nguyên chủ mất cha từ năm chín tuổi, mười tuổi thì theo mẹ gả vào thành phố.

Ở quê nhà còn có hai đứa em đang sống với bà nội, cùng theo gả đi còn có một đứa em trai nữa.

Cha kế là một cán sự ở nhà máy sợi, vợ đầu chết rồi, có một đứa con trai và một đứa con gái, vì là ở rể cho nên con trai lớn theo họ mẹ để ở nhà ông bà nội, con gái thì theo họ của ông ta.

Sau khi mẹ ruột gả cho cha kế lại sinh thêm một đứa con trai, cha kế coi như châu báu, hai vợ chồng chiều con như chiều vong, khiến đứa trẻ nghịch như quỷ.

[Ừm, sở dĩ chăn bông ẩm như vậy là vì đứa trẻ hư đốn trộm hắt nước vào! Thật muốn đánh chết nó quá!]

Trước khi sinh đứa con trai út này, mẹ ruột vẫn rất thân thiết với hai chị em, nhưng sau khi có con trai rồi, tình cảm giữa bà ta và chồng càng ngày càng tốt, đối xử với hai chị em thì bình thường. Để lấy lòng con chồng, bà ta còn chèn ép nguyên chủ, kêu nguyên chủ nhường chị kế, để lấy lòng chồng sau mà đối xử với con trai nhỏ vô cùng cưng chiều, lại càng ngày càng nghiêm khắc với con trai lớn, thậm chí còn hơi hà khắc.

Từ lúc nguyên chủ theo qua đây ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, chỉ sợ mình với em trai bị cha kế đuổi ra ngoài, càng sợ càng tự ti, càng sợ càng nhẫn nhục chịu đựng, giống như chuột thấy mèo, ngoại trừ làm việc ra chính là làm việc, không dám ăn nhiều thêm một miếng cơm, không dám to tiếng nói chuyện, nhát gan lại yếu đuối.

Nhưng cô ấy cũng có một sự cố chấp, đó chính là phải nuôi em trai lớn.

Từ nhỏ các hàng xóm đã thường xuyên lén lút bàn tán về nhà cô ấy, tuy rằng ngoài mặt cha kế hào phóng ôn hòa, nhưng bọn họ vẫn có thể nhìn thấy được chân tướng từ trên cơ thể gầy gò và quần áo mà cô ấy và em trai mặc, mấy bà cô xem náo nhiệt không ngại lớn chuyện còn xúi giục cô ấy với em trai về làm loạn.

Làm loạn á?

Tuy nguyên chủ yếu đuối nhưng không ngu, cô ấy với em trai dựa vào mẹ ruột và cha kế, làm ầm lên thì có lợi ích gì? Sau này bị đá ra ngoài, mấy người đã xúi giục cô ấy đó sẽ nuôi bọn họ sao?



Người có lòng tốt cũng sờ xương sườn của cô ấy mà thổn thức không thôi, nói với cô ấy lớn lên gả cho người tốt là được.

Nguyên chủ cũng muốn gả đi, cô ấy đã gần mười bảy tuổi rồi, tuy thân hình như cọng giá đỗ nhưng dáng người lại hơi cao, bộ dáng cũng rất được.

Cô ấy muốn gả cho một người đàn ông không tồi, có thể dẫn theo em trai qua đó, đáng tiếc vận mệnh luôn trêu đùa kẻ yếu, đối tượng mà cô ấy đang hẹn hò bị hốt đi rồi.

Đối tượng đó cho dù là công việc, tính cách, tướng mạo hay là chiều cao đều cực tốt, vốn cho rằng ông trời cuối cùng cũng quan tâm mình, ai ngờ đột nhiên đối tượng lại thay lòng… Anh ta với chị kế hẹn hò!

Nguyên chủ đau lòng muốn chết nhưng lại không dám để lộ ra ngoài, mà chỉ có thể làm như không có việc gì.

Nhà đã dột lại gặp đúng lúc trời mưa suốt đêm, đã xúi quẩy như thế mà cha kế lại còn bàn bạc với mẹ gả cô cho đứa con trai ngốc của nhà lãnh đạo xưởng.

Đứa con trai ngốc này, người ở đây ai mà chẳng biết, tuy rằng mẹ anh ta không chịu thừa nhận anh ta ngốc, ai nói anh ta là đồ ngốc bà ta sẽ giãy lên chửi người, nhưng mọi người đều từng thấy anh ta tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy quanh đường, còn kéo mẹ anh ta nhảy múa, người lớn như vậy còn đòi uống sữa như đứa trẻ ba, bốn tuổi.

Chuyện này đối với nguyên chủ mà nói đúng là sét đánh ngang tai!

Cô ấy không dám phản kháng cũng không biết phải phản kháng thế nào, thậm chí còn không dám lộ ra bộ dáng không vui lòng với cha kế. Nếu cô ấy từ chối gả cho tên ngốc vậy cha kế sẽ sinh lòng bất mãn, chửi cô ấy với em trai là cái thứ ăn cháo đá bát, đuổi cô ấy và em trai ra ngoài thì phải làm sao?

Cô ấy không có công việc, em trai thì còn nhỏ, kêu bọn họ sống tiếp thế nào đây?

Muốn sống tiếp thì phải gả cho tên ngốc, phải… tiếp tục nhẫn nhịn, có lẽ nhịn đến khi em trai trưởng thành là được.