Nhưng mà, hôm nay nhìn thấy cách ăn mặc của thằng bé, Lâm Dư Dư có chút thay đổi suy nghĩ, lúc trước cô cho rằng điều kiện của Tiểu Ôn Lễ không tốt, nhưng ngày hôm qua khi đến đây, cô phát hiện ngôi nhà này còn mới, đã khá hơn rất nhiều so với nhà khác, cho nên điều kiện sẽ không kém như cô nghĩ. Hôm nay lại thấy bộ quần áo mà Tiểu Ôn Lễ thay, quả nhiên là như thế.
Lâm Dư Dư: “Tiểu Ôn Lễ mặc bộ quần áo này thật đẹp.”
Tiểu Ôn Lễ cao hứng: “Thật vậy sao? Đây là do bà nội làm. Bà nội nói, đây là quần áo của cha Phạm, hiện tại để em mặc.” Thằng bé ở nơi này hai năm, đối với cuộc sống trước kia, dường như đã quên, đứa trẻ 6 tuổi vốn dĩ dễ quên. Còn có thể nhớ được tên ba mẹ, cô, ông bà, chủ yếu bởi vì trước kia người nhà thường xuyên dạy thằng bé, có lẽ qua mấy năm nữa, thằng bé cũng sẽ quên mất.
Lý Thu Hồng dở khóc dở cười: “Trong nhà vẫn còn lương thực, không cần cháu ăn ít đi đâu, cháu phải ăn nhiều hơn mới đúng, sau đó mau mau lớn lên, bà còn chờ cháu lớn lên báo hiếu cho bà đấy, đi thôi, lấy nhiều khoai lang chút để mời chị ăn nào.” Trong nhà thật sự có lương thực, tuy bà bị bệnh hơn một tháng nhưng trước kia trong nhà có mỗi hai người là bà và con trai, bọn họ đều là người chăm chỉ, hai người hầu như mỗi ngày đều thừa công điểm, sau này con trai bà qua đời nhưng công điểm và lương thực vẫn tích trữ sẵn rất nhiều. Sau này lại nhặt được Tiểu Ôn Lễ mới dùng đến lương thực tích trữ.
Nhưng mà, đứa trẻ hiểu chuyện vậy cũng làm bà rất vui mừng. Thằng bé hiểu tình huống trong nhà hiện tại nên không tự ý làm chủ mà đi hỏi ý kiến của bà, không thể không nói, đứa nhỏ này thật sự đã được dạy dỗ rất tốt, cũng không biết là người thế nào mới có thể dạy ra đứa trẻ ngoan như thế, gia đình kia nhất định là rất yêu thương đứa bé này.
Nghĩ đến đây, Lý Thu Hồng thở dài, bà hy vọng thằng bé sẽ tìm lại được người thân của mình, đồng thời lại ích kỷ hy vọng nó không tìm được người thân nữa, loại tâm tình phức tạp này làm bà hổ thẹn với thằng bé.
Tiểu Ôn Lễ lấy ba củ khoai lang từ phòng bà ra, hai củ to, một củ nhỏ, sau đó ôm ra ngoài. Nghe được tiếng thằng bé chạy ào ra ngoài, Lý Thu Hồng lại cảm thấy trong lòng ấm áp.
Tiểu Ôn Lễ chạy ra đến nơi, đem khoai lang rửa sạch sẽ, sau đó đưa cho Lâm Dư Dư: “Chị ơi, chị bỏ khoai vào nồi, thêm nước vào nữa là luộc được rồi.”
Lâm Dư Dư: “Nhưng trong nhà chỉ có một cái nồi, chị đang ninh cháo dở, làm sao bây giờ nhỉ?”
Nghe được là cháo, Tiểu Ôn Lễ cũng không thèm thuồng gì, dù sao thì ở kiếp trước, đám trẻ thường thích ăn khoai lang hoặc ngô hơn là cháo. Vậy nên, con nhà người ta toàn thích ăn cháo nhưng Tiểu Ôn Lễ tuyệt đối không, mỗi lần thằng bé ăn khoai lang đều thấy thơm ngào ngạt, cái này vào trong mắt Lý Thu Hồng lại thành thằng bé hiểu chuyện, được dạy dỗ tốt, làm bà cũng càng thêm áy náy, cảm thấy mình không cho thằng bé được thứ gì tốt, làm liên lụy đến thằng bé.
Tiểu Ôn Lễ: “Vậy thì chờ chị nấu cháo xong rồi luộc khoai sau. Chị ơi, khoai lang rất ngọt, ăn ngon lắm, em mời chị ăn khoai lang đó.” Ở thời đại mà đường là một thứ xa xỉ, khoai lang ngọt lịm đúng là mỹ vị.
Lâm Dư Dư cười cười: “Cứ như thế nhé, Tiểu Ôn Lễ, em cắt khoai lang thành miếng nhỏ đi, bỏ vào cháo của chị, nấu cùng nhau luôn. Đợi lúc nữa nấu xong sẽ trộn lẫn vào nhau, vậy cũng tương đương như em mời chị ăn khoai lang, chị mời em ăn cháo, em thấy vậy có được không?”