Đàm Thanh không biết chuyện này, bây giờ thấy Phạm Cường nhắc tới, trong lòng tức giận. Cô ta đẩy Phạm Cường ra: “Anh đã phải đi xem mắt, còn tới tìm tôi làm gì.”
Phạm Cường tiến lên ôm lấy cô ta: “Đó là mẹ anh nói, nhưng anh không đồng ý, trong lòng anh chỉ muốn lấy em làm vợ.” Phạm Cường có tình cảm rất sâu đậm với Đàm Thanh, trong nguyên tác, vì Đàm Thanh, Phạm Cường đã ra tay hãm hại nữ chủ Lâm Yến, nhưng lại bị Lâm Yến nhìn thấu, sau đó liền tống Phạm Cường vào tù.
Trong lòng Phạm Cường, Đàm Thanh là một cô gái lương thiện. Chuyện này phải nói từ lúc Đàm Thanh mới đến nông thôn, lúc ấy trong nhà Phạm Cường rất nghèo, là lúc khó khăn nhất, phải trả nợ tiền thuốc men cho cha, em trai em giá còn nhỏ tuổi không thể làm việc, còn phải dựa vào anh ta nuôi, lúc đó gánh nặng đè lên vai anh ta, khiến anh ta không thở nổi. Cũng bởi vậy, khiến anh ta kiệt sức.
Phạm Cường mệt mỏi, ngã trước mặt Đàm Thanh, là Đàm Thanh gọi người, đưa anh ta đến nhà bác sĩ trong thôn, hai người vì vậy mà quen biết, sau Đàm Thanh còn cho Phạm Cường mượn tiền, số tiền kia là đã cứu mạng cha anh ta, đối với người khác đây là số tiền nhỏ, nhưng đối với Phạm Cường, đó là số tiền mà nhà anh ta không thể mượn được.
Lúc ấy, Đàm Thanh mới xuống nông thôn, cũng nghĩ Phạm Cường là người ở trong thôn, nếu có quan hệ tốt cũng có lợi với mình, cho nên cô ta càng đối xử tốt với Phạm Cường. Sau đó, Phạm Cường lại thường đưa trứng gà, thịt cho cô ta, tuy ít, nhưng một tháng anh ta cũng mang qua một, hai lần, đối với Đàm Thanh, nếu dựa vào bản thân, cũng vô cùng xa xỉ.
Thời gian lâu dần, hai người liền mập mờ, loại quan hệ này trong lòng cả hai đều biết rõ.
Đàm Thanh nhếch miệng: “Vậy anh lớn tuổi, mẹ anh một hai phải bắt anh đi xem mắt con gái người ta thì phải làm sao? Anh cả đời không kết hôn?”
Phạm Cường biết Đàm Thanh không muốn gả cho anh ta, anh ta không cảm thấy Đàm Thanh sai, anh ta chỉ cảm thấy điều kiện của anh ta không tốt, muốn lấy Đàm Thanh đến từ thành phố, là anh ta không đủ tư cách, nhưng trong lòng vẫn nhen nhóm một tia hy vọng nhỏ nhoi: “Thanh Thanh, em gả cho anh đi, bọn em đã không còn hy vọng trở về thành phố, đã mấy năm, ngay cả ăn Tết cũng quốc gia cũng không ban hành chính sách trở về thành phố với gia đình, chắc chắn bọn em không trở về thành phố được nữa. Em cũng không thể ở thôn Phạm gia này rồi thành gái lỡ thì, nếu như vậy, không bằng em gả cho anh, nhà anh tuy nhiều người, nhưng cha mẹ, em trai em gái anh đều rất dễ ở chung, em gả vào thì chính là người nhà, chỉ cần là lời em nói, mọi người sẽ không phản đối.”
Lời Phạm Cường nói là thật, hiện tại trong nhà anh ta là chủ, cha mẹ, em trai em gái đều nghe theo anh ta, anh ta tuy hiếu thuận, nhưng cũng có chủ kiến của mình, anh ta nhất định sẽ không để cô ta bị uỷ khuất.
Đàm Thanh vẫn luôn muốn trở về thành phố, đợi 4-5 năm, cô ta cũng biết là sẽ không có hy vọng. Cô ta vẫn luôn lôi kéo Phạm Cường, lợi dụng Phạm Cường để muốn cuộc sống ở thôn tốt một chút, ít nhất mỗi tháng có thể ăn mấy lạng thịt. Cô ta khinh thường Phạm Cường, bởi vì anh ta là người nông thôn quê mùa, nhưng lại không muốn thoát ra sự chăm sóc của anh ta. Cô ta biết người nhà Phạm Cường rất dễ ở chung, không chèn ép người khác, nhưng mà,… Cô ta vẫn mong muốn được trở về thành phố.
Đàm Thanh nói sang chuyện khác: “ Trước tiên không nói chuyện này, chuyện của chúng ta bị người khác phát hiện.”
Phạm Cường: “Bị phát hiên?” Cảm giác đầu tiên của anh ta, không phải sợ hãi, mà là cao hứng, cứ như vậy, Đàm Thanh nhất định phải gả cho anh ta. Nhưng anh ta là người thông minh, biết Đàm Thanh vẫn lo lắng, cho nên không biểu hiện ra ngoài, khẩn trương hỏi: “Sao lại thế? Tại sao lại bị phát hiện? Ai phát hiện?”
Đàm Thanh: “Là Lâm Dư Dư, hôm nay lúc tam làm đi nấu cơm, em cùng Lâm Dư Dư cãi nhau mấy câu, sau đó cô ta liền uy hϊếp, cô ta nói, cô ta biết chúng ta… Chuyện của chúng ta, nếu embdám đắc tội cô ta, cô ta sẽ nói chuyện này ra ngoài. Phạm Cường, phải làm sao bây giờ? Nếu cô ta nói ra, thanh danh của em sẽ bị huỷ mất.”
Phạm Cường tiếp tục nói: “Để anh tìm cô ta nói chuyện, em yên tâm, anh sẽ không để cô ta huỷ hoại thanh danh của em đâu.”
Đàm Thanh: “Ừm.”