Bà nội Phạm Hồng Hoa nghe được, cũng thực giật mình.
Lúc Lâm Dư Dư nói, cũng không sợ bà nội Phạm Hồng Hoa nghe được. Trong nguyên tác, sau khi Lâm Yến chuyển đến nhà họ Phạm, ở chung với Phạm gia rất tốt, trước khi cùng nam chủ kết hôn, vẫn luôn ở nhà họ Phạm. Sau khi kết hôn, bởi vì nhà Lâm Yến không ở đây, cho nên nhà Phạm Hồng Hoa giống như nhà mẹ để của cô ta. Đương nhiên, là người thân cận với nữ chủ, Phạm Hồng Hoa và bà nội Phạm cũng là những người có nhân phẩm tốt, cũng không phải cực phẩm gì, hơn nữa cũng vô cùng kín miệng. Cho nên, Lâm Dư Dư mới yên tâm nói chuyện này ra.
Lâm Dư Dư: “Đúng vậy, chuyện này chính mắt tớ nhìn thấy, vốn dĩ nếu chị Đàm không nói tới tớ, tớ cũng sẽ không đem chuyện này nói ra. Nhưng hôm nay nháo lớn như vậy, có lẽ trong lòng chị Đàm cũng sẽ ghi hận tớ. Yến Tử, cậu có quan hệ tốt với tớ, tớ sợ Đàm tỷ sẽ đối phó cậu, cho nên đem chuyện này nói cho cậu, để cậu phải cẩn thận một chút.”
Lâm Yến nhớ tới Đàm Thanh là người mồm mép, cô ta gật gật đầu: “Tớ biết rồi, cậu yên tâm, tớ không sợ chị ta.”
Lâm Dư Dư yên tâm tuyệt đối, nữ phụ pháo hôi dám đυ.ng đến nữ chủ, chỉ có thể nhận xui xẻo.
Chờ Phạm Hồng Hoa trở về, mọi người liền ăn cơm. Vì chúc mừng Lâm Yến chuyển nhà, hôm nay đồ ăn cũng rất ngon, tuy rằng đều là đồ chay, nhưng mọi người vẫn ăn khá vui vẻ. Đặc biệt là trứng xào, trứng chưng đầy hai bát lớn. Nếu là nguyên chủ, nhất định sẽ không ăn nhiều, nhưng Lâm Dư Dư ăn khá nhiều.
Ăn xong cơm chiều, ngồi ở nhà Phạm Hồng Hoa một lúc, Lâm Dư Dư đổi với nhà thím cách vách nhà Phạm Hồng Hoa 10 quả trứng gà, Phạm Hồng Hoa không có trứng để đổi, chỉ còn dư lại mấy quả nên không đổi, cho nên Lâm Dư Dư đổi trứng với nhà người khác. Cô bán nhân sâm được 180 tệ, cộng với tiền tiết kiệm của nguyên chủ, trong tay đã có 280 tệ, mỗi ngày đều có thể ăn một quả trứng gà, cho nên Lâm Dư Dư không keo kiệt với bản thân.
Mọi người trong chỗ ở thanh niên trí thức đã ăn cơm, Đàm Thanh nghĩ đến Lâm Dư Dư, trước sau vẫn không yên tâm, cho nên đi tìm Phạm Cường.
Trong thôn, Phạm Cường là một người cường tráng, nhà nghèo, dù đã hơn hai mươi, vẫn chưa kết hôn. Những năm trước, sức khoẻ của cha anh ta không tốt, phải vay mượn rất nhiều tiền để chữa bệnh, đến nay giờ mới trả hết, hơn nữa trong nhà vẫn còn có mấy người em gái, em trai, cho nên xung quanh không có cô gái nào nguyện ý gả cho anh ta.
Chủ yếu là vì quá nghèo.
Nhưng mà, tuy nhà Phạm Cường nghèo, nhưng Phạm Cường lại có chút bản lĩnh, thỉnh thoảng có thể mua được mấy lạng thịt, để cho người nhà bồi bổ.
Đàm Thanh đi qua nhà Phạm Cường, vừa mới ăn cơm chiều, Phạm Cường đang ở trong nhà nghỉ ngơi, ánh mắt sáng lên, một lúc sau, anh ta đứng dậy đi theo ra ngoài.
“Thanh Thanh, em đến tìm anh sao? Có phải là nghe được chuyện mẹ anh muốn anh đi xem mắt không?” Phạm Cường đuổi theo Đàm Thanh, nhìn thấy Đàm Thanh đứng ở chỗ mà bọn họ thường hẹn hò, trong lòng anh ta liền ngứa ngáy, bước tôi ôm Đàm Thanh từ phía sau.
Phạm Cường năm nay 22 tuổi, năm nay nhà bọn họ đã trả hết nợ, nên mẹ anh ta nghĩ đến chuyện hôn sự của con trai, tuy nhà nghèo, nhưng năm nay tiết kiệm một chút, lại mượn một chút, tính toán lại tiền biếu, liền muốn giải quyết chuyện hôn sự của con trai cả. Cho nên mẹ Phạm Cường liền nhờ người giới thiệu một cô gái cho Phạm Cường xem mắt.