Chương 24

Ngay từ đầu, Tiền Cúc Phân đã nghi ngờ cô không muốn gả cho con trai của bà ta, cho nên cố ý nói cô có tính cáu kỉnh, thân thể không tốt, vvv…. Nhưng hiện giờ Lâm Dư Dư nói đã tuyên thệ với chủ tịch, bà ta cảm thấy thân thể của cô gái này có thể thật sự không tốt, nếu thân thể khoẻ mạnh, sao lại có thể tuyên thệ cả đời không kết hôn? Đương nhiên, chuyện không trở về thành phố bị bà ta bỏ qua, không ai nghĩ tơi việc thanh niên trí thức sẽ được trở về thành phố.

Tiền Cúc Phân lập tức đoạt lấy năm đồng trong tay con trai: “Đàn bà có thân thể không tốt, cưới làm gì? Cũng may cô ấy không muốn con phụ trách, con cứu cô ấy một mạng, cô ấy đưa năm đồng cảm ơn, cũng coi như là con kiếm ra, tiền này mẹ giữ giúp con.”

Phạm Quốc Đồng hồi phục tinh thần liền đoạt lại tiền: “Mẹ, đó là tiền của con, người ta đưa con để cảm ơn, mẹ trả lại cho con.”

Tiền Cúc Phâm: “Đưa con thì chớp mắt con đã tiêu mất, đưa con cất, con liền có thể cưới vợ sao?”

Phạm Quốc Đồng và Tiền Cúc Phần dần dần đi xa, mấy người ở lại liền bắt đầu nói chuyện phiếm.

“ Đầu óc của thanh niên trí thức Lâm Dư Dư có phải hỏng rồi không?”

“Người ta đây là có tính giác ngộ cao.”

“ Dù tính giác ngộ cao đến đâu cũng không thể như vậy a? Phụ nữ không kết hôn thì có thể làm gì?”

“Phi, phi, phi, chủ tịch đã nói, phụ nữ có thể nắm giữ nửa bầu trời, bà đây là khinh thường phụ nữ sao..?”

“…”

Lâm Dư Dư trở về ký túc xá, lấy giấy bút, chuẩn bị viết bản thảo chuyện Phạm Quốc Đồng cứu người, sự đoàn kết, tương thân tương ái của thôn Phạm gia, đối với cô, viết bản thảo này không hề khó. Ở thời đại này, người ta rất muốn tuyên truyền mấy chuyện như anh hùng cứu người, đặc biệt là chuyện thôn dân cùng thanh niên trí thức đoàn kết, yêu thương, báo xã nhận được nhất định sẽ đăng báo. Cho nên khi Lâm Dư Dư có ý định gửi báo xã chuyện này, đã năm chắc sẽ thành công được đăng. Nhưng cô cũng nói, gửi bài chưa chắc sẽ được đăng, cho nên nếu như không được đăng, mọi người trong thôn cũng không nói gì được. Bởi vì trong nhận thức của mọi người, không được đăng là chuyện bình thường, còn nếu được đăng, tất cả mọi người sẽ vô cùng vui mừng.

Lâm Yến bước vào chỗ ở của thanh niên tri thức, ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Dư Dư. Cô ta phát hiện Lâm Dư Dư thay đổi, hơn nữa thay đổi rất nhiều. Trước kia Lâm Dư Dư là người hướng nội, ít nói, không quá nhanh nhẹn, cô ấy chỉ biết làm việc, cái gì cũng không nói, an tĩnh, không có cảm giác tồn tại. Nhưng Lâm Yến lại thích Lâm Dư Dư như vậy, bởi vì cô như vậy khiến người khác cảm thấy rất thoải mái. Thậm chí nói ích kỷ một chút, Lâm Dư Dư sẽ không che lấp hào quang của cô ta.

Lâm Yến từ nhỏ đến lớn luôn được người nà sủng ái, cô ta cho dù là tính cách hay đối nhân xử thế, đều vô cùng cao ngạo. Cô ta vẫn luôn quen được người khác lấy làm trung tâm, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, cô ta và Lâm Dư Dư dường như hoán đổi, điều này khiến cô ta cảm thấy không quen.

Nhưng mà, có thể là chuyện rơi xuống nước đã ảnh hưởng quá lớn đến Lâm Du Du, cho nên thay vì cứ sống như không tồn tại như vậy, không bằng cứ sống một cuộc sống thật tốt đẹp. Lâm Yến nghĩ như vậy.

Lâm Dư Dư thấy Lâm Yến đi vào, cười cười: “Yến Tử, cậu đến rồi.”

Lâm Yến nhíu mày: “Dư Dư, hôm nay cậu quá xúc động rồi, nếu như quốc gia vẫn sẽ không ban chính sách cho trở về thành phố, vậy cậu…”