Phạm Quốc Đồng: “Đây là có chuyện gì a, còn muốn toàn bộ thôn dân đến tập hợp.”
Tiền Cúc Phân: “Chắc không phải có lãnh đạo nào xuống nông thôn chứ?”
Phạm Quốc Đồng: “Không thể nào? Mẹ con mình đi xem sao. Đúng rồi mẹ, chuyện về thanh niên trí thức Lâm Dư Dư mẹ thấy thế nào? Cô ấy nếu như thật sự thành ma ốm, con vẫn cần cưới cô ấy sao?”
Tiền Cúc Phân: “Con ngốc à, cưới ma ốm làm gì? Con muốn nuôi cô ta từ nay về sau à? Hay là muốn mẹ nuôi và hầu hạ cô ta?”
Phạm Quốc Đồng: “Con còn tưởng sẽ cưới được vợ, hiên tại lại không thể cưới nữa sao? Đúng rồi, cô ấy còn nói cô ấy có tính cáu kỉnh, nghe thật đáng sợ.”
Mắt Tiền Cúc Phân chợt loé lên: “Chuyện này không chừng là cô ấy nói dối, chúng ta cứ xem tình hình đã.”
Phạm Quốc Đồng kêu to: “Nói dối? Cô ấy vì cái gì mà lại nói dối?”
Tiền Cúc Phân hừ một tiếng: “Nếu con có tiền đồ, muốn dạng phụ nữ nào mà chẳng được?”
Phạm Quốc Đồng không vui: “Cô ấy chướng mắt con? Hừ, cô ta lại dám nói dối, vậy con nhất định phải cưới được cô ấy, cũng không nghĩ rằng, một thanh niên trí thức như cô ta, bị con sờ soạng, không gả cho con thì gả cho ai?”
Trong khi hai mẹ con nói chuyện, mọi người đã đến tập họp đầy đầy trước sân uỷ ban của thôn, kết quả nhìn thấy Lâm Dư Dư cũng ở đó.
“Dư Dư, cậu đến rồi.” Lâm Yến cùng Phạm Hồng Hoa, bà nội của Phạm Hồng Hoa tới, cô ta đã chào hỏi qua đại đội trưởng, từ hôm nay sẽ dọn đến nhà Phạm Hồng Hoa ở, vừa rồi ở đó sửa sang lại chỗ ở.
Lâm Dư Dư vẫy tay với Lâm Yến: “Yến Tử.”
Lâm Yến: “Dư Dư, cậu biết đại đội trưởng tập hợp mọi người lại là có chuyện gì không?”
Lâm Dư Dư: “Ừ, lát nữa cậu sẽ biết.”
Lâm Yến tò mò: “Vậy cậu biết à? Thần bí như vậy? Ngay cả tớ cũng không thể nói à?”
Lâm Dư Dư: “Cũng không phải chuyện gì lớn.”
Lúc này đại đội trưởng liền nói: “Mọi người đều tới rồi, hôm nay mượn thời gian nghỉ trưa của mọi người, tôi muốn ở đây khen ngợi hành động cứu người của đồng chí Phạm Quốc Đồng.”
“Đại đội trưởng, ngài muốn nói chuyện gì vậy?”
“Đại đội trưởng, tên lười biếng Phạm Quốc Đồng kia có gì để nói à?”
“ Chính là vậy, có chuyện gì chứ?”
“Tên lười biếng cũng muốn khen ngợi à?”
Không nói đến việc các thôn dân không rõ, ngay cả nhóm thanh niên trí thức cũng không rõ. Lâm Yến lôi kéo quần áo Lâm Dư Dư: “Đây là có chuyện gì vậy? Tại sao tớ nghe không hiểu?”
Lâm Dư Dư cười nói: “Cứ xem tiếp đi.”
Đại đôi trưởng: “Mọi người yên lặng một chút, chúng ta cứ bỏ qua chuyện trước kia Phạm Quốc Đồng thế nào, nhưng vào lúc thanh niên trí thức Lâm Dư Dư gặp nguy hiểm, anh ta cứu người là thật. Lãnh đạo đã nói, chúng ta cần thưởng phạt phân minh. Nếu làm sai đương nhiên phải phê bình, nhưng nếu làm được chuyện tốt cũng nên được khen ngợi. Chẳng lẽ mọi người không muốn làm chuyện tốt được khen ngợi sao?”
Điều này… Ngay cả người thuần phác cũng có một trái tim kiêu ngạo, chính mình làm chuyện tốt, đương nhiên sẽ hy vọng được mọi người khen ngợi.
Đại đội trưởng tiếp tục nói: “Sự kiện tuyên dương ngày hôm nay, chủ yếu là do thanh nhiên trí thức Lâm Dư Dư muốn bày tỏ sự cảm kích ơn cứu mạng của Phạm Quốc Đồng. Bây giờ, chúng ta sẽ cùng nghe thanh niên trí thức Lâm Dư Dư lên phát biểu.”
Trong lúc Lâm Yến và tất cả mọi người đang vô cùng kinh ngạc, Lâm Dư Dư đứng dậy đi tới bên cạnh đại đội trưởng, cô đứng thẳng rồi cúi chào với mọi người: “Chào mọi người, tôi là Lâm Dư Dư, Dư trong dư thừa, bởi vì sau khi mẹ tôi sinh tôi ra, ba tôi thấy là con gái, cho nên rất thất vọng, liền đặt cho tên cái tên là Dư Thừa, bà nội tôi là một người hiền lành lại rất yêu thương con cháu, bà cảm thấy con gái đặt tên là Dư Thừa rất không hay, cho nên đã sửa lại tên tôi thành Dư Dư, ngụ ý hy vọng tôi quãng đời còn lại của tôi sẽ luôn vui vẻ, hạnh phúc. Tôi mang theo một lòng nhiệt huyết xuống nơi đây muốn xây dựng nông thôn, lúc tới thôn Phạm gia, tôi thấy tất cả mọi người đều rất nhiệt tình, tôi cũng rất vui khi được tới nơi đây. Ngày hôm qua, tôi đã trượt chân rơi xuống nước, thiếu chút nữa là chết đuối, lúc đó là đồng chí Phạm Quốc Đồng đã cứu tôi, khiến tôi càng cảm nhận được sự yêu thương, thân thiện, bác ái của người dân thôn Phạm. Đồng thời, khiến cho tôi đối với việc xây dựng nông thôn, càng tràn ngập hy vọng và động lực.”