Nhất thời tất cả mọi người đều yên lặng, quần áσ ɭóŧ ——
Mấy nữ thanh niên trí thức tôi nhìn cô cô nhìn tôi, vội vàng đi lục lọi đồ đạc của mình, vừa rồi chỉ chú ý tiền phiếu và những vật có giá trị khác, cũng không kiểm tra quần áo, còn trộm cả loại quần áo này, sợ là biếи ŧɦái trong xó xỉnh nào đó rồi.
Một ít quần áσ ɭóŧ của Hoắc Sênh đều được cô để cùng một chỗ, ban đầu cô không để ý, tưởng mình đã mang đi giặt, kết quả nhòm ra cửa sổ chỗ phơi quần áo nhìn một vòng, khẳng định mình không có giặt, không phải chỉ mất một cái, mà mất tận ba bộ.
Cả khuôn mặt Triệu Vệ Đông từ ngơ ngác, đến có chút không được tự nhiên, sau đó đen như đáy nồi, xoay người đi về phía cửa: “Đi hỏi một chút xem, hôm nay có những ai đã tới ký túc xá thanh niên trí thức, tay chân không sạch sẽ, dám đến đội của tôi ăn trộm, để tôi bắt được tôi sẽ bẻ gãy móng vuốt của hắn! Còn các người nữa nhìn cái gì mà nhìn, đâu phải mấy người mất đồ, không có nào nhiệt gì đâu mà hóng, tất cả đều giải tán hết đi, đừng có mà tụ tập một đống ở đây.”
Chu Bình nghe Hoắc Sênh bị mất quần áo, cũng bị dọa, đi kiểm tra quần áo của mình, đếm từng cái một, ngược lại vẫn còn nguyên, không thiếu cái nào, những người khác cũng vậy, như vậy xem ra chỉ có mình Hoắc Sênh bị mất quần áo.
Mọi người ngẫm lại đều thấy tội nghiệp cho Hoắc Sênh, trộm tiền không tính lại còn lấy cả quần áσ ɭóŧ, nghĩ thôi cũng thấy ghê tởm.
Triệu Vệ Đông một mực đứng ở cửa ký túc xá thanh niên trí thức, giống như một pho tượng thần giữ của.
“Hai ngày nay cô đừng đi ra ngoài một mình, có việc gì thì tìm người đi cùng.” Lời này là nói với Hoắc Sênh, sau đó nói với những nữ thanh niên trí thức khác: “Các cô cũng chú ý một chút, trời tối thì đừng ra khỏi ký túc xá thanh niên trí thức, đừng đi đến chỗ không có người.”
Xảy ra chuyện này, Hoắc Sênh nhận được đủ loại đồng cảm, hơn nữa cả ký túc xá thanh niên trí thức còn chỉ có mình cô bị mất, cô đem tất cả quần áo của mình ra ngoài, không biết có bị bọn chúng sờ vào không, tính toán đem đi giặt hết.
Triệu Vệ Đông buông xuống một câu: “Hai ngày nữa tôi sẽ bắt được người, các cô cứ an tâm, đừng tự mình dọa mình.”
Hai ngày trôi qua, Triệu Vệ Đông bắt được tên trộm đó, nhưng chỉ là kẻ trộm quần áo, không phải kẻ trộm tiền, tên trộm quần áo là Trịnh Ma trong thôn, khi còn bé đã mắc một loại bệnh, mặt bị rỗ lồi lõm gồ ghề, người trong thôn đều gọi hắn là mặt ma, người này có lúc bình thường có khi lại giống như một người điên, cụ thể cũng không biết là điên thật hay điên giả, tóm lại mọi người trong thôn đều nói hắn bị điên, vừa nghèo vừa lôi thôi, cả ngày cứ lởn vởn khắp mấy ngõ ngách trong thôn, hơn nữa mỗi khi nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp, hai mắt lại bốc lên ánh sáng xanh, một số cô gái lúc nửa đêm đi trên đường, sẽ bị tên mặt rỗ này không biết từ đâu chui ra ôm lấy, sờ soạng sàm sỡ.