Triệu Vệ Đông từ hôn, em trai Tống Yến Tử là Tống Bảo Quốc đến tận cửa, đòi một lời giải thích.
Ở nông thôn nhà nào nhà nấy đều nằm sát nhau, gây ra động tĩnh lớn như vậy, hàng xóm láng giềng nghe thấy tiếng ồn đều trèo lên đầu tường xem tình huống náo nhiệt nhà họ Triệu.
A bà mới nhặt được trứng gà trong ổ gà còn nóng hổi cất trong tạp dề, mất một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, cháu trai lớn của bà đến nhà người ta từ hôn? Chuyện xảy ra lúc nào, sao bà không biết gì.
Tối hôm qua Triệu Vệ Đông cũng không trở về, A Bà cho rằng anh ngủ trong kho hàng trên đại đội, vừa nhìn tư thế này của Tống Bảo Quốc, bà ném trứng gà trong túi vào trong đống cỏ trong nhà, quay người lại chống nạnh lớn tiếng nói: “Cậu là một tiểu bối, lại dám quát tháo tôi! Lão già nhà cậu nhìn thấy tôi cũng không dám càn rỡ như vậy, cậu ăn gan hùm mật gấu à mà dám đứng trước mặt tôi la lối như vậy?! Đông Tử không có ở đây, từ hôn thì từ, hai người với nhau, không hợp, không thể từ à? Hai đứa nó đã ký giấy chứng nhận kết hôn rồi à?” Không nói hai lời liền đánh tới cửa, trưởng bối nhà họ Tống không tới, liền để cho tiểu bối đến đây diễu võ dương oai, đúng là coi thường ăn hϊếp cô nhi quả phụ nhà bọn họ!
Tống Bảo Quốc nhìn lão thái bà trước mắt, không khỏi lùi một bước, cậu ta vẫn có vài phần sợ hãi, trong thôn Hà Câu ai cũng biết lão thái bà này tính tình không tốt, nhưng cha cậu ta nói phải đòi bằng được một lời giải thích hẳn hoi, vì thế cậu ta cầm đòn gánh, đập cửa nhà họ Triệu “lạch cạch” vang lên, nhìn thấy lão thái bà trước mặt trong lòng vẫn hơi sợ hãi.
Vừa đập cửa vừa cãi nhau, động tĩnh náo loạn rất lớn, mấy hàng xóm trong thôn nghe thấy tiếng cãi nhau cũng nhao nhao lên.
“Bà, bà đừng quên, lúc trước Hổ Tử bị bệnh, trong thôn không ai chịu cho các người mượn tiền, là cha tôi lấy ra 20 đồng cứu người, nếu không Hổ Tử nhà bà sớm đã chết rồi, cỏ trên mộ cũng phải cao một trượng rồi! Cha tôi cũng không ghét bỏ xuất thân của Triệu Vệ Đông, thậm chí ông ấy còn khen ngược lại, nói từ liền từ, mặt mũi chị tôi phải giấu đi đâu hả, đồ lòng lang dạ sói! Bà kêu anh ta - ai ui!”
A Bà cầm cây gậy bên cạnh lên đánh tới: “Cỏ trên mộ cao hơn một trượng này! Có tin tôi xé rách cái miệng láo xược của cậu ra không hả! Nói hươu nói vượn cái gì đấy!”
Tống Bảo Quốc bị đập trúng đầu, cầm đòn gánh đánh lại, những người bên cạnh thấy bọn họ đánh nhau cũng không thể nhìn tiếp nữa, đều hô đừng đánh nữa, nhưng không có ai dám tiến lên cản họ lại.
Hổ Tử đang cạy ngô trong phòng, nghe thấy ở cửa có người gọi tên mình, cậu sợ hãi nằm sấp ở cửa, nhìn một lúc, ngó trái ngó phải, nhảy lên gác bếp vác con dao phay băm cỏ ta, vọt tới trước mặt A bà: “Anh dám ăn hϊếp A Bà nhà tôi! Đi ra ngoài, đây là nhà tôi! Nếu không tôi đánh anh đấy!”
Hổ Tử nhanh như chớp xông tới, A bà không sợ Tống Bảo Quốc, nhưng thấy Hổ Tử cầm dao sợ cậu lại chém linh tinh, chả may lại tự chém vào tay mình, vội vàng cướp lấy con dao, nói: “Hổ Tử, đi vào mau.”
Tống Bảo Quốc không dám đánh A bà nhà họ Triệu, cũng đánh không lại con hổ cái như bà, nhưng chẳng lẽ cậu ta lại không dám động đến tên nhóc ốm yếu này? Cậu ta nâng đòn gánh muốn đánh tới, đòn gánh vung lên nhưng không hạ xuống.
“Tống Bảo Quốc, cậu tới nơi này náo loạn cái gì đấy, những gì nên nói tối hôm qua tôi đã nói rõ ràng rồi.” Triệu Vệ Đông ở phía sau cậu ta vừa lạnh mặt vừa cứng rắn nắm lấy một đầu đòn gánh, vẻ mặt hung ác, nhìn mà rùng mình, anh kéo một đầu đòn gánh lôi Tống Bảo Quốc ra ngoài, nhấc chân đá cho cậu ta một cước.
“Hổ Tử, đi vào nhà với A bà.” Triệu Vệ Đông quay người mỉm cười sờ tóc Hổ Tử: “Nghe lời.”
A Bà nhìn anh, muốn hỏi một đống chuyện, nhưng cuối cùng lại không nói gì, lấy tay che lỗ tai Hổ Tử ôm người vào phòng.
“Triệu Vệ Đông, anh, anh.” Tống Bảo Quốc thật vất vả mới bò dậy khỏi mặt đất, cầm đòn gánh đánh về phía Triệu Vệ Đông, Triệu Vệ Đông không trốn, đòn gánh thật sự đánh trúng người anh.
Tống Bảo Quốc vốn không dám đánh Triệu Vệ Đông, nhưng thấy một đòn gánh đánh trúng người, cậu ta đánh rất thống khoái, lá gan cũng lớn, gào thét muốn trút giận cho chị cậu ta, liền muốn tiếp tục đánh, nhưng lúc này đây, Triệu Vệ Đông giơ tay lên một quyền liền đánh tới, lực đạo lớn đến mức Tống Bảo Quốc từ cửa lăn ra ngoài, ngã trên mặt đất ngao ngao ngao kêu đau.