Hoắc Sênh bước lên mấy bước, giọng điệu dứt khoát: “Triệu đội trưởng, tôi đắc tội với anh à, cô đã nhiều lần bắt gặp được Triệu Vệ Đông làm những chuyện mờ ám, đầu cơ trục lợi và trộm ruộng bắp, nhưng cô vờ như không nhìn thấy gì, bị điều đến đội thứ hai, cô chưa bao giờ nghỉ một lần nào, đều đi làm đủ, làm gì có chuyện Triệu Vệ Đông nhìn không thuận mắt chứ.
Triệu Vệ Đông là đại đội trưởng, nói thật, tốt hơn rất nhiều so với Tôn Kính Văn, làm việc có kinh nghiệm và cũng nghiêm khắc, tích cực lại được lòng người, hầu hết mấy đội trưởng sẽ không có ai có thể xử lí mọi việc một cách bình đẳng, Triệu Vệ Đông làm việc cũng coi như là công bằng, đó cũng là lí do tại sao đội thứ hai chia lương lại tốt hơn mấy đội khác, công bằng một chút, xã viên làm việc cũng hăng hái hơn.
Triệu Vệ Đông trả lời: “Đâu có.”
Vừa nói dứt câu, Hoắc Sênh đã giẫm lên chân anh một cái, giọng nói mang theo ý tức giận: “Đồ thần kinh, nửa đêm nửa hôm, bị đυ.ng đầu vào cửa à! Tôi chưa từng thấy ai đang ghét như vậy.”
Triệu Vệ Đông vốn đang rất vui, bị Hoắc Sênh giẫm một cái, liền ôm chân nghiến răng nghiến lợi: “Cô không biết đùa à?! Haiiiiii, nóng tính quá.” Hoắc Sênh chạy về kí túc xá, đóng sầm cửa lại, nếu không vì Triệu Vệ Đông là đội trưởng đội sản xuất thì cô đã tháo giày ra đánh anh rồi.
Nửa đêm nửa hôm chạy đến kí túc xá treo lủng lẳng một chuỗi xương.
Triệu Vệ Đông ôm lấy chân, chầm chậm đi khập khiễng về, cô gái này ra tay cũng nặng thật, trên đường về, Triệu Vệ Đông dừng lại bên ruộng lúa mạch, đứng trên ruộng đó từ từ châm điếu thuốc, mắt anh to, đặc biệt là từ lúc làm đội trưởng đội sản xuất, anh không biết đang nghĩ gì, tro của mẩu thuốc rơi xuống bỏng tay anh mới vứt điếu thuốc xuống mương, anh đột nhiên quay bước không về nhà nữa, đi về hướng khác.
Hoắc Sênh về tới kí túc xá nghĩ lại còn rùng mình, cô để cái làn trên tay xuống, bước đến cửa sổ, đưa tay sờ lên thanh cửa, vẫn còn dấu vết mỡ bóng nhờn của mấy khúc xương.
Cô thực sự nghĩ không ra, Triệu Vệ Đông làm sao có thể làm được chức đội trưởng đội sản xuất.
Thời tiết nóng nực, lại không có tủ lạnh, sợ số xương đó bị hỏng, Hoắc Sênh xuống nhà ăn mượn muối, cũng may, mấy đại sư phụ trong nhà ăn vẫn chưa đi, nếu không thì Hoắc Sênh đã phí công rồi. “Hoắc thanh niên, có chuyện gì?” đại sư phụ đối với cô cũng khá thân thiết, nữ thanh niên này có rất nhiều thứ đồ hay ho, trong tay cũng có tiền, cứ cách dăm ba hôm lại đem tinh bột mì đến nhờ ông làm đồ ăn, ông cũng cắn lại một phần lương thực đó làm thức ăn cho bọn trẻ trong nhà, bởi vậy thái độ với Hoặc Sênh rất tốt.
“Chú có muối không?”
Đại sư phụ lấy một nắm đưa cho Hoắc Sênh, cảm ơn xong, cô trở về ướp mớ xương đó định sáng sớm mai sẽ hầm lên, tay nghề cô không tốt, nhưng hầm canh thì cũng miễn cưỡng được, xương ống rất được, rất ngon, nhưng vừa thấy màn treo xương trên cửa sổ, lúc nếm thử món canh này, khẩu vị bị giảm đi rất nhiều.
“Tối hôm qua cô làm sao vậy, lúc tôi trở về nghe người ta nói, tối hôm qua cô và đội trưởng Triệu cãi nhau?” Đội phát lương thực công cộng, Chu Bình trở về nhà một chuyến, hôm nay mới chạy về thôn Hà Câu, nghe được mấy nông hộ bên cạnh ký túc xá thanh niên trí thức đang bàn tán.
Hoắc Sênh ngồi ở trước bàn vẽ bản vẽ, đầu bút dừng lại, cầm lấy sợi tóc rũ trước trán vén ra sau tai, nhấc nửa mí mắt lên: “Không cãi nhau, anh ta là đại đội trưởng, tôi chỉ là một thanh niên tri thức thấp hèn làm việc dưới trướng anh ta, không có lá gan đấy.”
Chu Bình nói: “Tôi đã nói mà, tính cách của cô rất tốt, làm sao có thể cãi nhau với người khác được chứ, hơn nữa, đại đội trưởng Triệu tuy rằng vui buồn lẫn lộn, nói trở mặt liền trở mặt, lại còn hung dữ, nhưng cũng không phải loại người tùy tiện bắt nạt người khác.”
Hoắc Sênh: “...”
“Trong công việc đội trưởng Triệu rất có năng lực.” Hoắc Sênh không muốn rối rắm quá nhiều về đề tài này, gõ gõ miệng cái lu trong tay: “Hầm canh xương cả buổi sáng, có để lại cho cô đấy, chưa nguội đâu.”
Nước canh hầm từ xương ống có màu trắng muốt, Hoắc Sênh mượn một cái nồi chân cao ở nhà ăn, hầm cả buổi sáng, mỗi người trong ký túc xá thanh niên trí thức đều được chia cho một chén nhỏ.