Chương 44

Phát xong đồ ăn, nam nữ trí thức trong kí túc xá thanh niên tri thức đều rất vui mừng, vì lí do thanh niên trí thức về làng, lương thực được phân phát so với xã viên trong làng cũng nhiều hơn một chút, làm việc cũng như nhau, thậm chí còn làm ít hơn, vậy mà lại được chia nhiều phần hơn, đó cũng là lý do mấy người dân trong thôn thường không thích mấy thanh niên trí thức từ thành thị tới.

Không làm được bao nhiêu, vậy mà lại lấy đi không ít phần lương thực.

Những thanh niên trí thức rủ một số người trong xã lên huyện mang đồ, hoặc là mời bạn bè đến quán cơm quốc doanh ăn, mọi người nhóm hai nhóm ba lần lượt giải tán.

Hoắc Sênh giật đứt chỉ trên áo, đưa cái áo đã vá xong cho nữ thanh niên trí thức đã đợi dưới nhà từ sớm, tay nghề may vá của cô cũng không tệ, thêu thùa cũng biết một chút, quần áo của mấy thanh niên trí thức trong kí túc xá đều nhờ cô khâu vá lại, cơ bản đều không nhìn ra đường may.

Trong tay cô có không ít vé và tiền, nhưng cũng không thể ăn không ngồi rồi, Hoắc Sênh định giúp mọi người khâu vá quần áo, kiếm chút tiền, có điều để may được quần áo, không kể những cái khác, cơ bản nhất cũng phải có một cái máy may.

Máy may không dễ mua, phải có chứng từ công nghiệp, trong đống chứng từ Hoắc San cho cô có không ít, nhưng chứng từ công nghiệp có nơi chỉ sử dụng của địa phương, vậy nên mấy chứng từ công nghiệp có thể sử dụng được rất ít, cho dù có mua được đi nữa, việc cất ở đâu cũng là một vấn đề lớn.

Để ở kí túc xá thanh niên tri thức chắc chắn là không được, trong kí túc xá nhiều người qua kẻ lại, cô còn đang mang trên người giai cấp, nếu như đem về một cái máy may, tùy tiện đặt ở đây, người ta sẽ cho nghĩ rằng cô theo con đường của Chủ nghĩa Tư bản, chỉ cần vô ý đi dạo quanh thôn một vòng thì sẽ biết.

Nếu có một chỗ ở riêng thì tốt quá, Hoắc Sênh mang hộp kim chỉ cất đi, ngẫm nghĩ xem làm thế nào mới có thể mua cái máy may kiếm tiền, trong nguyên tác thì Hoắc Sênh có hào quang của vai chính, trong sách viết cuối cùng thì cô cũng trở thành bậc thầy thiết kế đệ nhất trong nước, mà cô bây giờ nếu chỉ dựa vào mấy bản thiết kế của mình, may vài bộ quần áo thời thượng, không biết sau này có đối đầu với Hoắc San không.

Nhưng mà xem cô trước đã, cô bây giờ không có ở cùng với nam chính nữ chính như nguyên bản, đến nam phụ cô cũng tránh xa, nếu thật sự đυ.ng chuyện, ai có bản lĩnh thì cứ ăn bát cơm đó đi, nếu không có bản lĩnh thì cứ bỏ qua, có gì mà xoắn chứ.

Bên này chia lương thực cho xã viên xong, Triệu Vệ Đông lại kiểm tra một số chuyện trong đội, lên ô tô đi lên huyện một chuyến, mang theo ít tiền và phiếu thịt ung dung đi đến chợ đen.



Chợ đen bán rất nhiều thứ, nhưng anh chỉ muốn mua thịt, phụ cấp của xã bình thường chỉ có thể mua được thịt nạc, thịt mỡ rất khó mua, anh tới chợ đen cũng cẩn thận hơn trước, vì lần trước bị Hoắc Sênh nhìn thấy, giờ anh đã đổi chỗ mua thịt.

Đến nơi đã thỏa thuận trước với lái buôn, anh giơ tay lên, gõ hai tiếng dài hai tiếng ngắn vào cánh cửa nhỏ, một lúc lâu mới có người ra mở cửa, chỉ hé một khe nhỏ, nhìn thấy mặt anh liền cho vào.

Sau khi đi vào anh rẽ vào một con ngõ nhỏ đi một lúc, cuối cùng đi đến cửa sau của một tứ hợp viện, người dẫn đường phía trước mở cửa ra hiệu cho anh vào.

Bên trong tứ hợp viện rất rộng rãi, theo quy cũ anh không nên đi vào sâu bên trong, người dẫn đường yêu cầu anh đợi một chút.

Vương Tứ Bảo tràn đầy khí lực, đang cùng với vài người khiêng con lợn to đã được cạo sạch lông đến nơi để mổ bụng và xử lý nội tạng, con lợn lần này rất béo, so với con lợn lần trước béo hơn rất nhiều, thịt mỡ được lấy ra lớp lớp, rất được.

Ông lấy cái khăn quàng trên cổ chậm mồ hôi trên trán, chiếc áo cao su và đôi ủng đi mưa của ông nhuốm đầy máu, nhưng chỉ cần xối một cái là sạch ngay.

Mấy người làm cùng bên cạnh nói với giọng ngưỡng mộ: “Lão Vương à, mấy ngày trước còn đeo tạp dề, giờ đến ủng đi mưa cũng mang rồi, không giống đôi chân trần dính bẩn tùm lum của chúng tôi, lại là con gái mua cho à.”

Vương Tứ Bảo lấy hai con dao chặt heo, có chút hãnh diện, nở nụ cười thật thà: “Ừm, là con gái cưng mua cho đó.”

Cô gái đó, bọn họ cũng từng gặp rồi, lớn lên nhìn rất giống vợ ông trong bức ảnh trắng đen ông luôn mang theo bên người, duyên dáng xinh đẹp, có điều không biết sao lại họ Hoắc, không cùng họ với lão Vương, cô gái kia thỉnh thoảng cũng ghé thăm lão Vương, cũng mang theo ít đồ dùng thường ngày cho ông, trước đó không lâu còn đem cho ông một cái giường vải bông.