Chờ hai người đi rồi, một trong hai đồng chí nam nói thanh niên trí thức nam ngồi ở bên cạnh Hoắc Sênh trước đó: “Sao anh không chịu nói chuyện với người ta, không phải anh nói muốn ngồi cùng với tri thanh Hoắc để nói chuyện hay sao? Ăn xong một bữa cơm luôn rồi, anh cũng không nói được mấy câu, lần sau tri thanh Hoắc gặp lại anh, tám phần là cũng không có ấn tượng được gì với anh.”
“Tôi, tôi đây là còn không phải do khẩn trương hay sao.” Thanh niên trí thức nam ùng ục uống một ngụm nước, đặt ly xuống sang một bên, lấy tay vỗ vỗ ngực mình, mạnh miệng thốt ra: “Lần sau tôi nhất định sẽ gây được ấn tượng sâu sắc với tri thanh Hoắc!”
Từ Lực Tranh ở bên dùng sự thật đả kích anh: “Được rồi, để tôi xem, trong đội có không ít các thành viên nam, quay tới quay lui, anh cảm thấy cô ấy có thể nhớ được bao nhiêu chứ? Dựa vào tình huống này của anh, còn ấn tượng sâu sắc cái gì, nhớ được mặt sợ là cũng khó đấy.” Thấy Triệu Vệ Đông đã thu dọn phòng bếp xong, anh đứng lên: “Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa, mỗi người đều quay trở về đi.”
Lá gan còn bé hơn chuột, mà muốn theo đuổi người ta, chẳng lẽ phải chờ Hoắc Sênh tự mình dâng lên tận cửa hay sao.
Triệu Vệ Đông và Từ Lực Tranh cầm đèn pin soi đường quay trở về, hai người đã quá quen với việc đi dạo qua lại ở thôn Hà Câu rồi, lúc ở ngã ba phải tạm biệt nhau, Triệu Vệ Đông dọc theo đường đi nãy giờ không nói câu nào đột nhiên thốt ra một câu: “Lần sau không bằng cậu tự mình cầm theo đóa hoa đỏ thẫm, ném khăn hồng luôn đi.”
Từ Lực Tranh cầm đèn pin soi qua: “Hả???????”
Trong đêm tối, vẻ mặt của Triệu Vệ Đông lo lắng, có chút uể oải trêu chọc: “Theo kịp với bà mai mối đan sợi tơ hồng cho người ta rồi, cậu rảnh rỗi lắm sao? Không bằng đổi tên luôn đi, gọi là bà Từ mai mối, thím Từ được không?”
Từ Lực Tranh: “…”
Hoắc Sênh nhận được điện tín từ thành phố B, là do Hoắc San gửi cho cô, nói đến một số tình hình về ba ba Hoắc và mẹ Hoắc để cô không cần lo lắng, còn gửi đến rất nhiều thứ, ngoài ra còn có một phong thư mà Đàm Hạc Thanh đính kèm.
“An hảo, vô niệm”
(An hảo, vô niệm*: Bình an, đừng nhớ nhung)
Bốn chữ ngắn ngủi, Hoắc Sênh cầm ở trong tay cảm thấy kỳ lạ, lúc trước Hoắc Sênh trong nguyên tác viết cho anh rất nhiều thư, cũng không thấy anh trả lời một phong thư nào, mà hiện tại bức thư này — nói thật thì, nó không phải là của Hoắc Sênh trong nguyên tác, có một số tình cảm mà Hoắc Sênh có nhưng cô ấy thì không có, chính là đối với Hoắc San.
Hoắc San không hổ là nữ chính trong sách, tâm địa thiện lương, cho dù Hoắc Sênh không muốn gặp cô, thì cô vẫn như trước không có khoảng cách nào đối với Hoắc Sênh.
Nhưng mà, hiện tại Hoắc Sênh đã thay đổi tâm tính, cô không có thích Đàm Hạc Thanh nữa, không muốn cùng với em gái tranh giành người nữa, mặc dù hai người không có quan hệ huyết thống gì.
Hoắc Sênh trả lời điện tín lại cho Hoắc San, để cho cô không cần gửi đồ đến đây nữa, về phần những thứ khác thì cô cũng không có đề cập tới.
“Em gái lại gửi đồ gì cho cô nữa sao?” Sáng nay Chu Bình nhìn thấy Hoắc Sênh nhận được một bưu kiện lớn, biết được bên trong có không ít thứ: “Đối xử với cô cũng thật tốt.” Không biết là em gái của Hoắc Sênh làm việc gì, cứ thỉnh thoảng lại gửi đồ đến cho Hoắc Sênh. Hoặc Sênh ừ một tiếng đáp lại, không nói thêm gì khác.
Hiện tại hai người đang đào khoai lang ở ruộng khoai, tay Hoắc Sênh đeo găng, cả người bọc kín, củ khoai lang nào được đào ra cũng đều to, hôm nay muốn đào hết khoai lang trong mảnh đất này, cô và Chu Bình đã mất cả một buổi sáng chỉ đào được một phần ba, buổi sáng nắng không chói chang mấy, làm việc cũng nhanh, nhưng khi mặt trời lên cao, tốc độ liền không nhanh như vừa nãy nữa.
Phía sau các cô có một ít đứa trẻ con ở trong thôn mang theo những chiếc sọt tre nhỏ, đang nhặt những củ khoai lang, cùng với các loại củ khoai lang nhỏ hơn.
Đứa trẻ nhỏ nhặt được bao nhiêu cũng coi như là của các cô, có thể mang về nhà, không tính cho đội sản xuất, có một cậu nhóc nhặt cực kỳ nghiêm túc, Hoắc Sênh nhìn thấy trên sọt tre ở eo của cậu cũng gần như đầy cả sọt.
Mãi cho đến khi, mặt trời đã lên trên cao, những đứa trẻ con khác mới lập tức giải tán, chỉ còn cậu nhóc kia ngồi thành một nắm tròn vo nghiêm túc nhặt củ khoai lang.