Chương 4

Lý Trường Mỹ không biết nghĩ tới cái gì, khuôn mặt trong nháy mắt tái nhợt, khuỷu tay cô ta bắt đầu không khống chế được run lên, Hoắc Sênh đặt kẹp tóc trong lòng bàn tay cô ta, một lần nữa bưng chậu lên, nói một câu cuối cùng: "Chúc mừng cô có được danh ngạch trở về thành phố, đây là dùng thứ quý giá nhất của cô đổi lấy, tôi sẽ không đến chỗ bí thư chi bộ công xã náo loạn nữa, cô yên tâm."

Cửa ký túc xá khép lại, Hoắc Sênh thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng sau khi Hoắc Sênh tỉnh lại, làm ầm ĩ chuyện danh ngạch cho ai cũng không cho Lý Trường Mỹ, nhưng kết quả cuối cùng cũng trốn không thoát, danh ngạch cuối cùng vẫn cho Lý Trường Mỹ.

Bởi vì, thanh niên trí thức trở về thành phố, đều do bí thư chi bộ định đoạt.

Cô không nháo cũng đỡ Lý Trường Mỹ đi đến văn phòng Tôn đội trưởng, lại chạy tới văn phòng bí thư chi bộ một lần nữa.

Chỗ Hoắc Sênh ở là thôn Hà Câu hẻo lánh, thuộc về một đại đội sản xuất trong công xã Chính Hồng, trong đại đội nam nữ già trẻ thanh niên trí thức cộng lại không nhiều lắm, chỉ có tám người, vì chuyện danh ngạch trở về thành phố này, cô và đội trưởng Tôn Kính Văn náo loạn, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ là một vấn đề, cô cũng không muốn đi theo con đường cũ của nguyên chủ, chuyện nam chính nữ chính không liên quan đến cô, vai phụ cũng có cách sống của vai phụ.

Hoắc Sênh vừa nghĩ vừa lau mặt, không khống chế được lực đạo, khuôn mặt trắng nõn thật sự bị lau ra màu đỏ nhàn nhạt, trên mặt nước trong chậu tráng men phản chiếu bộ dáng lúc này của cô, ngược lại không khác cô lúc trước là bao, chỉ là gầy đi một chút, hơn nữa lăn qua lăn lại, thần sắc trên mặt mệt mỏi.

Chờ cô bưng chậu đi tới cửa ký túc xá, trong cửa khép hờ truyền ra tiếng nói chuyện rất nhỏ, Hoắc Sênh đứng tại chỗ nghe vài phút, đẩy cửa đi vào.



Tiếng nói chuyện trong ký túc xá lập tức dừng lại.

Chuyện danh ngạch trở về thành náo loạn cũng không nhỏ, nếu thật sự giống như Hoắc Sênh nói, Lý Trường Mỹ cùng Tôn Kính Văn làm ra hành động kia, mọi người đều có chút không tin, Tôn đội trưởng nhìn không giống dạng người đấy, bình thường cười ha ha, đối với ai cũng rất hiền lành, hơn nữa trong nhà có vợ có con, Lý Trường Mỹ còn có bạn trai.

Lúc này, nhóm nữ thanh niên trí thức làm xong việc trở về thấy đương sự Hoắc Sênh và Lý Trường Mỹ đều không có ở đây, liền tán gẫu, thanh âm đè xuống rất thấp, kết quả không nghĩ tới cửa vừa vang lên, Hoắc Sênh liền xuất hiện ở cửa, các cô ấy đều sợ hãi.

"Hoắc Sênh, sức khỏe của cậu thế nào rồi?" Diệp Hồng Hà phá vỡ bầu không khí xấu hổ, cô ấy nhìn cánh tay Hoắc Sênh hành động bất tiện hỏi, trong lòng hồ nghi, không phải nói nhảy sông sao? Sao tay lại bị thương?

"Ừ, không có việc gì." Bình thường Hoắc Sênh tính cách cao ngạo lạnh lùng, mang theo vài phần thanh cao, ngoại trừ Lý Trường Mỹ, cũng không quen biết nữ thanh niên trí thức khác trong ký túc xá, cô trả lời một câu cũng không biết kế tiếp nói cái gì, vì thế đặt chậu, xốc chăn trên giường lên, nhét chân vào.

Đại đội làm việc đồng áng nặng nề, nhóm thanh niên trí thức trong ký túc xá đều mệt chết đi được, nhìn nhau vài lần cũng không nói nữa.

Sự tình còn chưa điều tra rõ ràng, Hoắc Sênh lại bị thương, bí thư chi bộ công xã cố ý đến trấn an cô tạm thời không cần đi làm việc, một mặt dưỡng bệnh, mặt khác chờ chuyện danh ngạch, những thanh niên trí thức khác đều là buổi sáng trời còn chưa sáng đã bị kêu đi làm việc, Lý Trường Mỹ ngược lại không muốn đi làm việc, hiện tại cô ta đi đâu cũng bị người ta nghị luận, nhưng không còn biện pháp, cô ta hai tay hai chân tốt, việc nên làm vẫn phải làm, hơn nữa cô ta phải làm thật tốt, để lãnh đạo nhìn thấy biểu hiện của cô ta.