Cảm giác tinh tế ấm áp của người phụ nữ tựa hồ còn lưu lại trong lòng bàn tay của anh, giống như bị cỏ đuôi chó cào nhẹ qua một chút, Triệu Vệ Đông chợt đặt mông ngồi xổm ở trên ruộng ngô, còn là ngồi xổm lên hai cây ngô xanh mướt, anh thở hắt ra vài hơi, đôi mắt đen u ám, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, đánh vài que diêm rồi mới châm thuốc, nửa ngày sau, cười ra tiếng. Người phụ nữ này con mẹ nó thật đủ thú vị!
Chuyện của Tôn Kính Văn náo loạn rất lớn, dù sao thì tình cảnh lúc đó cũng không phải chỉ một hai người nhìn thấy, nhiều đôi mắt đều nhìn thấy như vậy, cho dù bí thư chi bộ xã có muốn che giấu cũng chẳng thể giấu được, việc này đã gây ra ảnh hưởng xấu, một số thanh niên trí thức phẫn uất đã liên hợp lại với nhau lên trên xã vài lần, đều nói đến vấn đề về tác phong của Tôn Kính Văn, còn có danh sách những thanh niên trí thức trở về thành lúc trước đều được trao như vậy cho người ta.
Dưới áp lực của dân chúng, chỉ sau vài ngày, bí thư chi bộ xã đã lấy đi danh hiệu đội trưởng đội sản xuất của Tôn Kính Văn.
Tôn Kính Văn và Lý Trường Mỹ được đưa đến sân thể dục của trường trung học Chính Hồng để tiến hành đại hội phán quyết của công chúng, trải qua chuyện này thì hy vọng trở về thành của Lý Trường Mỹ đã hoàn toàn biến mất, Tôn Kính Văn thì bị đưa đi cải tạo lao động, về phần bao lâu thì không có ai biết.
“Lần trước đi bắt ếch đồng, đã lột da phơi nắng trong nhà ăn, chúng ta bàn bạc trao đổi chờ thêm hai ngày làm nông nữa kết thúc, mọi người trên đội sẽ có được một bữa ăn ngon.”
Chu Bình và Hoắc Sênh làm xong việc liền trở về ký túc xá rửa mặt trước rồi mới định đi đến nhà ăn dùng cơm, lúc này Chu Bình với vẻ mặt tham vọng kéo Hoắc Sênh lại.
Thịt mà Hoắc Sênh mua trước đó ở xã đã ăn xong từ sớm, hai túi bột Phú Cường cũng đã thấy đáy, gần đây cô đang suy nghĩ đến việc đi đến huyện ở xã một chuyến, một mặt là đi mua chút đồ, mặt khác là đi xem người ta, chuyện thả rắn là do cô làm ra, nhưng chuyện Tôn Kính Văn và bí thư chi bộ xã bị đánh thì cô không biết.
Hai người rửa mặt một phen, mang theo cốc riêng, đi đến nhà ăn, trong nhà ăn có không ít người ngồi, một khoảng không gian rộng mênh mông, Hoắc Sênh lúc này mới nhớ ra, bởi vì đội ba bên kia không có Tôn Kính Văn mà tạm thời còn chưa có chọn được đội trưởng đội sản xuất, liền để cho bên phía đội hai giúp đỡ, hiện tại đội ba là do Triệu Vệ Đông tạm thời quản lý, chờ cho chọn được đội trưởng đội sản xuất phù hợp thì giao phó lại mọi chuyện.
“Rau hôm nay hình như xào hơi nhiều dầu hơn bình thường.” Chu Bình nhìn thức ăn ở cửa sổ, lẩm bẩm nói: “Tôi không đợi được đến lúc ngày làm nông kết thúc.”
Hoắc Sênh nhìn thấy không có gì khác biệt mấy: “Lát quay về pha cho cô một ly sữa yến mạch để uống.”
Chu Bình vội vàng lắc đầu, cô đã uống chực sữa yến mạch của Hoắc Sênh nhiều lần rồi, bản thân cô thì lại không có thứ gì tốt, liền đem kẹo quýt cánh hoa mà mình vẫn không nỡ ăn chia cho Hoắc Sênh, đây là Từ Lực Tranh cho cô, cũng coi như là một ít thứ tốt này nọ của cô đi.
“Không cần đâu, tôi còn mà.” Hoắc Sênh gọi nửa chén cháo khoai lang, nửa cái bánh bao, cùng với Chu Bình ngồi ở góc nhà ăn mà ăn.
Lúc này đã làm xong việc, Hoắc Sênh xõa mái tóc đen mềm mại như mun, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, phía dưới là chiếc váy đồng màu trắng, bộ dáng dịu dàng, giống như đóa phù dung từ trong nước bước ra, một ít thanh niên trí thức nam, nhìn đến không chớp mắt.
Là một thanh niên trí thức xinh đẹp được bên phía đội hai trao đổi lại đây, người này là người mà ai cũng đã từng gặp qua, là Hoắc Sênh ở đội ba trước kia, Hoắc Sênh trước đó tình tình rất không tốt, hơn nữa còn khinh thường người khác, vênh váo kiêu ngạo.
Nhưng mà hiện tại mọi người nhìn thấy được, chỗ nào cũng tốt cả, làm việc thì nghiêm túc, không có chút qua loa nào, một thanh niên trí thức nữ xinh đẹp như vậy ở trong đội, lúc làm việc mọi người đều đỡ mệt mỏi hơn.
Triệu Vệ Đông ngồi ở giữa bọn họ gõ bàn: “Lo ăn cơm đi! Nhìn cái gì mà nhìn! Không sợ tròng mắt rớt từ hốc mắt ra ngoài hết hay sao!”
“Đội trưởng Triệu, nhìn một cái mà cũng không được hay sao, anh đã có đối tượng rồi, nhưng mọi người chúng tôi chưa có.”
Từ Lực Tranh ở bên cạnh nói: “Tri thanh Hoắc cũng không tệ đi, so với những thanh niên trí thức nữ nũng nịu khác tốt hơn nhiều, đi bắt ếch đồng, mà mắt cũng không chớp lấy một cái.” Lần trước đi bắt ếch đồng sở dĩ gọi Hoắc Sênh đi theo là bởi vì các xã viên nam chưa từng nói chuyện với Hoắc Sênh, mới để cho Từ Lực Tranh đi mai mối, nhưng mà cuối cùng lại bị chuyện của Tôn Kính Văn quấy nhiễu.
Triệu Vệ Đông nhìn chằm chằm vào chỗ của Hoắc Sênh nửa ngày trời, sau đó liếc mắt nhìn Từ Lực Tranh: “Này mà không nũng nịu?”
Từ Lực Tranh vỗ đùi, khó hiểu nói: “Ơ hay, con người của tri thanh Hoắc sao mà không tốt được chứ? Không phải lúc trước nhảy sông tự vẫn bị cậu kéo lên, rồi lại nhảy xuống nữa, làm khó cậu, à, đúng rồi còn đáp trả lại cho một tràng mắng, cậu thân là một người đàn ông, da dày thịt béo, tát một cái cũng không mất đi một hai miếng thịt, so đo những chuyện này làm cái gì.”