Không xong rồi, bị Triệu Vệ Đông nhìn thấy được phỏng chừng công việc này của cô sẽ bị mất ngay, Hoắc Sênh ba chân bốn cẳng muốn đem cây ngô này bẻ thẳng, cây ngô non nớt ở trên mặt đất, khi Hoắc Sênh đang xúc cỏ lên chỉ sợ không cẩn thận mà làm rơi xẻng, lo nhìn ở phía trước mà không để ý ở phía sau.
Tiếp đó một cái bóng đen phủ xuống, Hoắc Sênh liền dừng tay lại, chống chọi với ánh nắng mặt trời chói chang mà ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Triệu Vệ Đông, thoáng cái liền đứng lên: “Đội trưởng Triệu.”
Triệu Vệ Đông tựa hồ là đến kiểm tra chất lượng lao động, anh nhìn về phía cây ngô bị Hoắc Sênh giẫm đạp trên mặt đất, nhíu mày nói: “Trở về viết bản kiểm điểm!”
“Bản kiểm điểm?” Mặt Hoắc Sênh phơi nắng đến đỏ bừng, càng làm tôn lên làn da trắng đầy tinh tế, cô không rõ lời này của Triệu Vệ Đông là có ý gì, không cần phải trừ đi điểm hay sao?
Triệu Vệ Đông bắt đầu dạy bảo người khác: “Cây ngô giống đều bị cô giẫm nát rồi, trở về viết bản kiểm điểm đưa cho tôi, đi qua đây, đứng qua một bên mà nhìn cho rõ.” Nói xong liền cầm lấy xẻng, mấy cái bổ xuống, cỏ dại ở trên ruộng ngô bị đất chôn vùi, chất thành đống chỉnh tề.
Đây là đang làm mẫu lao động cho Hoắc Sênh.
Sức lực của Triệu Vệ Đông lớn, làm việc lại nhanh, không lâu sau đó, công việc của Hoắc Sênh đều bị anh làm hết.
“Đêm hôm đó Tôn Kính Văn bị rắn cắn, Từ Lực Tranh nói các cô đi bắt ếch đồng?”
Hoắc Sênh đang thu dọn nông cụ, chợt nghe Triệu Vệ Đông ở bên cạnh nói, cô liền ngẩng đầu lên nói: “Ừ, mọi người chúng tôi cùng nhau đi.”
Vẻ mặt của Triệu Vệ Đông tối tăm không rõ nhìn chằm chằm vào cô, nếu đặt ở trên các đồng chí nữ khác thì chính là giở trò lưu manh.
Làn da trắng nõn của người con gái mịn màng như phấn, nhưng lại so với đóa hoa còn mềm mại hơn vài phần, đôi mắt trong suốt lộ ra vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, tuy nhiên khi nói chuyện thì thanh âm thanh thúy mang theo ý cười, ánh mắt hoảng hốt của Triệu Vệ Đông đột nhiên chuyển sang những chiếc lá ngô xanh.
Anh trầm mặc một hồi, dùng chân giẫm lên đống cỏ dại cao: “Răng độc của rắn lục cắn Tôn Kính Văn đã bị rút ra từ sáng sớm, người chưa có chết, nhưng đoán chừng là nửa người dưới tạm thời không dùng được.”
Tim của Hoắc Sênh đập một hồi, lời này của Triệu Vệ Đông là có ý gì, cô nắm chặt góc quần áo, trên mặt mang theo nghi hoặc: “Rắn cắn ở chỗ đó? Sẽ không phải trùng hợp đến như vậy đi?”
Tri thanh nữ khác mà hỏi ra được lời này khẳng định là đỏ bừng hết cả mặt mũi, nhưng hết lần này tới lần khác Hoắc Sênh hoàn toàn lại không có, chỉ có nghi hoặc.
Đột nhiên Triệu Vệ Đông nở nụ cười, thanh âm lộ ra vẻ không đứng đắn: “Cắn chỗ nào? Vừa vặn quần bị cởi ra, nhìn thấy mấy con rắn lục, bị dọa cho sợ, cô nói có thể không có bóng ma tâm lý hay sao?”
Hoắc Sênh vội ho khan một tiếng: “Thật sự có sao, tôi đối với chuyện này không biết rõ cho lắm.”
“….”
“Triệu Vệ Đông nói: “Đừng có gây rắc rối cho tôi.”
Hiện tại Hoắc Sênh nghi ngờ rằng có phải Triệu Vệ Đông đã biết cái gì đó rồi hay không, quả thật là đêm hôm đó tranh thủ lúc bắt ếch thì cô có đến cái lán nhỏ cạnh kho hàng của đội ba trước, nhưng lúc đi bắt ếch không có Triệu Vệ Đông đi theo, dựa vào lý thuyết thì không thể nghi ngờ lên trên đầu của cô được.
Lúc Lý Trường Mỹ gác đêm, Tôn Kính Văn và cô ta sẽ lăn lộn ở trong căn phòng nhỏ, xã Chính Hồng chính là thiên hạ của Tôn gia, cô không động chạm được, nhưng mà giờ cô nuốt không trôi cái khẩu khí này, hiện giờ phần dưới của Tôn Kính Văn không dùng được nữa, cũng tốt hơn là để ông ta lại đi gây họa cho cô hoặc là thanh niên trí thức nữ khác.
Hoắc Sênh cầm lấy nông cụ, đi qua bên cạnh Triệu Vệ Đông, bàn tay tinh tế trắng nõn nà vỗ lên vai của Triệu Vệ Đông một cái: “Đội trưởng Triệu, tôi không có đi gây chuyện, nhưng không có nghĩa là tôi sợ có phiền phức, người khác không chọc đến tôi, thì tôi cũng sẽ không đi chọc người khác.”
Triệu Vệ Đông híp híp mắt, bắt lấy cổ tay của Hoắc Sênh, thanh âm giống như phát ra từ trong l*иg ngực, mang theo ác ý: “Người phụ nữ xinh đẹp quả nhiên là một bụng dạ xấu xa.”
Hai bên giằng co nhau, Hoắc Sênh không giấu diếm nói: “Anh đây là đang khen tôi xinh đẹp hay sao?”
Cùng với lúc lời nói của cô vừa hạ xuống, Triệu Vệ Đông đang nắm lấy cổ tay của cô giống như bị bỏng mà lập tức buông tay cô ra.
“Đội trưởng Triệu, tôi nghe nói là anh đã có đối tượng rồi, hành vi vừa rồi của anh là đang giở trò lưu manh đấy.” Hoắc Sênh vừa dứt lời xong liền bình tĩnh mà tự nhiên đi ra khỏi ruộng ngô, nhưng vừa đi ra khỏi ruộng ngô, Hoắc Sênh liền cong chân lên chạy.
Vừa rồi cô cho rằng Triệu Vệ Đông muốn đánh cô.