Chương 32

Xã viên được 6 điểm là muốn được số lượng nặng hơn một chút, liền cố ý làm ướt cỏ xanh, bình thường đều là cân xong rồi do nhân viên ghi điểm lại, xã viên nói thêm đôi câu, nhân viên ghi điểm sẽ không so đo mà mắt nhắm mắt mở.

Gặp trúng Triệu Vệ Đông thì sẽ không dễ nói chuyện đến như vậy.

Hoắc Sênh là người cuối cùng, cô đem cỏ ở trong sọt đi cân, Triệu Vệ Đông liền lấy tay bắt lấy, kiểm tra xem cỏ có ướt hay không, có xen lẫn bùn đất hay không.

Hoắc Sênh quan sát thấy còn cẩn thận hơn so với lúc trước kiểm tra.

Nửa ngày sau, Triệu Vệ Đông hướng về phía nhân viên ghi điểm nói: “Ghi cho cô ấy 8 điểm.”

Điều này so với việc Hoắc Sênh cắt lúa mì trên đội của Tôn Kính Văn còn tốt hơn nhiều, đãi ngộ công bằng khiến cho Hoắc Sênh bất ngờ không kịp đề phòng, 8 điểm là tương đương với lao động hạng hai, tính tích cực của cô cũng cao chứ không ít, thả sọt xuống và chào Triệu Vệ Đông rồi sau đó đi trở về ký túc xá cho thanh niên trí thức.

“Trao đổi lấy thanh niên trí thức nữ này ở đội ba cũng được đấy chứ, nhìn bộ dạng trắng trẻo của cô ta giống như một đóa hoa, tôi còn cho rằng là thanh niên trí thức nữ không chịu làm việc m hệ này chê kia, nhưng lại thấy làm việc kiên định như vậy.” Nhân viên ghi điểm đưa sổ ghi chép điểm cho Triệu Vệ Đông để anh xem sơ qua một cái.

“Nhổ cỏ xanh mà cũng không làm tốt được thì còn có thể làm được cái gì nữa.” Triệu Vệ Đông nhìn cuốn sổ trong tay, tầm mắt dừng lại ở một chỗ, cầm bút gạch lên trên cuốn sổ, một lần nữa viết thêm một chữ.

Nhân viên ghi điểm đang thu dọn công cụ làm nông ở trong kho hàng, khi sắp xếp lại cuốn sổ, liền nhìn thấy tên của thanh niên trí thức Hoắc bị anh ta gạch tên, viết lại một cái tên khác.

Anh nhìn cả nửa ngày trời, mới phản ứng được, là mình đăng ký tên cho thanh niên trí thức Hoắc bị sai, là “Sênh” chứ không phải là “Sinh”.

Con gái ở nội thành chính là không giống với bọn họ, tên cũng đầy vẻ nho nhã, họ Hoắc ở trong này cũng không gặp nhiều lắm, càng không có cái tên gọi như là Sênh, cũng may là Triệu đội trưởng biết nhận diện được chữ.



Thức ăn ở trong nhà ăn ở đội hai cũng không khác gì ở đội ba, kỳ thật hầu như thức ăn trong nhà ăn ở mỗi đội sản xuất thanh niên trí thức đều không có gì khác biệt, bột ngô lúa gạo khoai lang thay phiên nhau đổi, Hoắc Sênh không biết làm sao để nấu cơm, vì thế đem theo bột Phú Cường mua lúc trước chia cho đầu bếp ở nhà ăn một túi, bảo sư phụ làm cho cô bánh bột mì trắng trong một tuần, vào lúc buổi sáng để cô ăn đi làm.

Hai ngày nay Hoắc Sênh được phân đến đồng ruộng ngô, cùng với cô còn có Chu Bình, vào buổi trưa Chu Bình có mang theo đồ ăn, Từ Lực Tranh tranh thủ buổi trưa lại đây, phát huy ưu thế của anh, giúp Chu Bình làm việc sau đó cùng nhau ăn cơm.

“Tri thanh Hoắc, lần trước không phải cô nói muốn đi bắt ếch đồng hay sao? Ngày mốt là ngày nghỉ ở trên đội, có muốn đi hay không?” Từ Lực Tranh và Chu Bình hai người ngồi cùng một chỗ, chia nhau thức ăn trong một bữa cơm trưa, sau đó anh quay đầu lại hỏi Hoắc Sênh: “Chu Bình cũng đi đấy, cô có đi không? Đến lúc đó có một phần ếch đồng nướng cho cô.” Hoắc Sênh miệng cắn bánh bột mì trắng, uống một ngụm nước, mím môi cười nói: “Đi chứ.”

Nghỉ ngơi một hồi, Chu Bình đưa Từ Lực Tranh trở về, chợt như nghĩ đến cái gì đó, liền nói: “Cô có nghe nói đến cái gì hay không? Vào hai ngày trước, bí thư chi bộ xã và Tôn Kính Văn bị đánh đấy.”

Hoắc Sênh đang đậy nắp bình nước lại, nghe đến liền vẻ mặt kinh ngạc: “Bị đánh? Người nào nói như vậy thế?”

Chu Bình nhìn về phía Từ Lực Tranh, việc này là do Từ Lực Tranh nói cho cô biết.

Từ Lực Tranh nói: “Bị bao tải trùm kín lại ở trong mương đánh, buổi tối nên không ai biết là người nào, bóng ma cũng không gặp được một cái, cô nói xem có phải là quá mức kỳ lạ rồi hay không?”

Vốn dĩ là vào mấy ngày trước, nửa đường từ xã trở về thôn Hà Câu, Tôn Kính Văn bị người ta trùm bao tải lại, ném vào trong mương nước hôi thối đánh một trận, mấy ngày nay trên người bị thương khá nhiều mới xuống đất đi lại được chút, mà bí thư chi bộ xã càng xui xẻo hơn, một buổi tối cùng với người khác nói chuyện, uống chút rượu, say choáng váng bị người ta chặn lại ở ngay góc đường, không nói hai lời liền bước lên đánh, đánh xong còn bị người ta ném ra khỏi cửa nhà.

Cảnh sát bắt người ở đâu? Cảnh sát đã xử lý rồi, nhưng không có tin tức nào cho đến tận bây giờ.

Hoắc Sênh nhìn chằm chằm vào bình nước tận nửa ngày, lên tiếng nói: “Thật sự là quá kỳ lạ.”