Chương 13

Tới ngày đi huyện, cả Hoắc Sênh và Diệp Hồng Hà đều dậy rất sớm, hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc và đợi ở lối vào thôn ngay trước bình minh, họ đi nhờ xe miễn phí nên đương nhiên phải đến sớm một chút, như vậy sẽ tiết kiệm được tiền vé xe khi quay về.

Hai người nói chuyện rôm rả một hồi, cho đến khi nghe thấy tiếng còi xe "bin bin bin" vang lên, một chiếc xe máy kéo chạy tới, Diệp Hồng Hà nhanh chóng kéo Hoắc Sênh lên xe.

Bình thường khi lên huyện, họ sẽ ngồi xe bò kéo, sau đó chuyển sang xe ô tô, nhưng các thành viên trong đội hai lại muốn đến huyện mua thêm nông cụ nên đã báo cáo lên bí thư chi bộ công xã cho đăng ký ngồi xe máy kéo.

Trên xe máy kéo có khá nhiều người, hầu hết đều là thanh niên trí thức từ đội hai đến huyện mua nông cụ. Hoắc Sênh và Diệp Hồng Hà ngồi trên chiếc ghế trống ở hàng ghế sau. Diệp Hồng Hà là chị đại trong đội, cho nên cô ấy quen biết khá nhiều thanh niên trí thức trong đội hai, còn Hoắc Sênh là người vào sau lại không quen biết ai, thế là cô chỉ cười chào hỏi qua rồi lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Diệp Hồng Hà.

"Này, thanh niên Hoắc." Một người từ phía xa đi tới ngồi ngay cạnh Hoắc Sênh, người đó nở nụ cười với cô: "Cô cũng đi huyện sao?" Người vừa mở miệng chính là Chu Bình, Chu Bình cũng là thanh niên trí thức trong đội hai. Hoắc Sênh đã đến đội hai vài lần, cho nên cũng quen biết khá rõ cái người tên Chu Bình này.

Chu Bình mang theo một túi vải lớn, trên tay cô ấy còn cầm một tờ giấy ghi rất nhiều thứ mà lẽ ra đồng đội cô ấy phải mang theo.

"Ừm, tôi muốn đi xem một chút, đội trưởng của các cô hôm nay không đi cùng sao?" Hoắc Sênh nhìn thấy phía sau có rất nhiều người ngồi, phía trước chỉ có Chu Bình và người tài xế, nhưng nhìn mãi lại không thấy người đội trưởng đã từng vớt cô từ dưới sông lên, cho nên cô liền hỏi Chu Bình.

"Hả? À, cô đang nói đến đội trưởng Triệu có phải không? Anh ấy có đi chứ, chắc lát nữa anh ấy sẽ tới thôi." Chuyện đi mua nông cụ này thông thường các đội trưởng sẽ đi theo để theo dõi kiểm kê. Chu Bình biết Hoắc Sênh muốn đích thân cảm ơn đội trưởng của họ, nhưng nói gì thì cũng là một sự trùng hợp quá mức phi lý, lần nào mà Hoắc Sênh đi là lần đó lại không thấy bóng dáng anh đâu.

Nếu hôm nay không thấy anh, Hoắc Sênh dự tính sẽ mua một miếng thịt lợn và nhờ Chu Bình đưa cho anh.



Sau đó, chiếc xe máy kéo đón thêm vài người nữa, khi hàng ghế sau gần như chật kín, lúc này Hoắc Sênh mới thấy một người đàn ông nhảy lên xe. Mọi người trong xe niềm nở cất tiếng chào anh và gọi anh là đội trưởng Triệu.

Đây không phải là người đàn ông mà cô đã gặp qua ở chỗ thầy lang sao? Hoắc Sênh nhất thời sững sờ, không thể tin vào mắt mình, cô không thể ngờ anh chính là đội trưởng đội hai Triệu Vệ Đông?

Triệu Vệ Đông cũng nhìn thấy Hoắc Sênh, hai người cùng nhìn nhau, khi anh gật đầu với cô, cô mới chợt tỉnh táo lại, theo mấy thanh niên trí thức bên cạnh gọi anh một tiếng đội trưởng Triệu. Thật khó trách Hoắc Sênh lại ngạc nhiên đến vậy, bởi vì hầu hết các đội trưởng trong thôn đều cỡ tuổi nhau, đều ở độ tuổi 30 hoặc 40, độ tuổi được coi là trưởng thành và điềm tĩnh hơn để chấn chỉnh mọi người trong đội. Nhưng người đàn ông trước mặt này nhiều nhất cũng chỉ mới ngoài hai mươi tuổi, trông vẫn còn non nớt và khá trẻ trung.

Mọi người đều đã tập hợp đông đủ, mấy chỗ phía sau gần như không còn ghế trống, Triệu Vệ Đông liếc nhìn một hồi, anh định đi lên phía trước để chen chung chỗ ngồi với tài xế Từ Lực Tranh, nhưng người phía trước dường như hiểu được ý đồ của anh liền nói to: "Chu Bình, em tới ngồi phía trước đi, Đông Tử, anh đừng qua đây, hai người chúng ta mà ngồi chen chúc nhau thì tôi không thể lái xe được đâu."

Chu Bình và Từ Lực Tranh đang hẹn hò với nhau, bây giờ Từ Lực Tranh lại nói mấy lời như vậy khiến Chu Bình cảm thấy xấu hổ không thôi, cả khuôn mặt đều ngượng chín cả.

"Tay của anh mềm hay chân của anh mềm vậy? Không lái được nữa thì cút ra chỗ khác đi, tôi thay người khác lái." Triệu Vệ Đông đi tới trước, vừa cười vừa chửi anh ấy, cố ý không để Chu Bình ra ngồi phía trước với anh ấy. Nhưng không biết hai người đó nói to nói nhỏ cái gì mà một lúc sau lại thấy Triệu Vệ Đông trở lại dãy ghế phía sau, còn Từ Lực Tranh ngồi phía trước lại gọi to tên của Chu Bình: "Chu Bình, em mau lên đây đi."

Trong tiếng cười chọc ghẹo của mọi người, Chu Bình đành xách túi vải chạy lên ngồi cùng với Từ Lực Tranh, ghế phía trước đủ rộng cho hai người ngồi chung với nhau. Lúc Chu Bình đến thôn Hà Câu, anh chàng Từ Lực Tranh này đã sớm nảy sinh tình cảm với cô ấy, không bao lâu sau hai người nhanh chóng trở thành một cặp yêu nhau, điều này khiến Từ Lực Tranh hạnh phúc không thôi.

Chàng trai trẻ Từ Lực Tranh là một người đàn ông chân lấm tay bùn, còn Chu Bình là một nữ thanh niên trí thức, cũng chính vì điều này khiến anh chàng luôn có cảm giác bản thân như nhặt được báu vật vậy.