Cảnh tượng phát sinh lúc này chính là một bước ngoặt quan trọng trong nguyên tác, nam chính nữ chính và nữ phụ ba mặt một lời với nhau.
Lưu Thừa là nam nhân vật phụ bị ám ảnh bởi Hoắc Sênh đương nhiên biết cô đang nghĩ gì. Hơn nữa, tất cả những bức thư mà Hoắc Sênh viết cho Đàm Hạc Thanh đều do chính anh ta đưa cho, tuy nhiên Đàm Hạc Thanh đã vứt bỏ tất cả những bức thư đó mà không mở ra xem.
"Tôi rất khỏe, còn anh thì sao?"
Những lời Hoắc Sênh đáp lại khiến Lưu Thừa vô cùng ngạc nhiên, trước đây Hoắc Sênh rất coi thường anh ta. Anh ta là người không cha không mẹ, được nhà họ Đàm nhận nuôi, anh ta không có được dung mạo tuấn tú, không có gia thế hiển hách hay địa vị cao cả gì. Bình thường Hoắc Sênh không hay nói chuyện với anh ta, nhưng cho dù là vậy, Lưu Thừa vẫn luôn một lòng mê đắm Hoắc Sênh.
Anh ta dừng lại một chút, cảm thấy bối rối lấy tay xoa phía sau đầu: "Tôi...tôi vẫn khỏe." Lưu Thừa không ngờ Hoắc Sênh sẽ nói chuyện với anh ta, bình thường anh ta cũng không hay nói nhiều, cho nên hai người nhanh chóng rơi vào trầm mặc, nhưng Hoắc Sênh vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt Lưu Thừa vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, đặc biệt là cánh tay đang bị thương của mình.
Vẻ bề ngoài của Lưu Thừa không đẹp trai bằng Đàm Hạc Thanh, dáng vẻ của anh cũng chỉ được coi là tạm ổn. Đây là người duy nhất trong nguyên tác vẫn hết lòng đối xử tốt với nữ phụ Hoắc Sênh khi cô bị mọi người coi thường. Trong những tình tiết tiếp theo, cô hoàn toàn lợi dụng tình cảm của Lưu Thừa, và buộc mọi người làm nhiều điều tồi tệ với nữ chính.
"Em cầm lấy những thứ này đi, tôi cũng không còn cái gì khác." Lưu Thừa lấy từ trong túi ra một xấp đồ và đưa cho Hoắc Sênh: "Nơi thung lũng xa xôi này sẽ luôn có cái gì đó hữu ích." Bọn họ đi ô tô đến đây, sau đó đi bằng xe bò, đường đi đầy ổ gà, vừa nhìn đã biết môi trường ở đây không tốt chút nào. Còn Hoắc Sênh là thanh niên có học ở đây, anh ta có thể tưởng tượng ra sự cực khổ vất vả mà cô đang phải chịu đựng, anh ta đã chuẩn bị những thứ này cho Hoắc Sênh từ sáng sớm, mang theo suốt cả chặng đường chỉ mong đưa được những thứ này cho cô.
Lưu Thừa đưa cho cô một chồng nhỏ, chỉ dày bằng nửa ngón tay, bên trong có rất nhiều tiền, Hoắc Sênh không dám tin vào mắt mình, anh ta thế mà lại đưa toàn bộ tài sản của mình cho cô.
"Mấy thứ này, tôi không thể lấy mấy thứ này được." Hoắc Sênh lùi lại một bước, cô cố ý cách xa anh, giơ ra gói đồ mà Hoắc San đã đưa cho cô trước đó: "Hoắc San đã đưa cho tôi một ít đồ, những thứ này đều là của anh, anh không cần đưa cho tôi, tôi cũng không cần những thứ này đâu, sẽ ảnh hưởng không tốt."
Kết quả là Lưu Thừa nhìn Hoắc Sênh bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương, điều này khiến Hoắc Sênh vô cùng xấu hổ.
Nhưng dưới sự chống cự của cô, cuối cùng Lưu Thừa đành phải lấy lại số tiền mà mình đã mang theo, anh do dự nói: "Em...Đàm Hạc Thanh đã ở chung với em gái của cô." Giọng nói của anh rất thấp, dường như rất sợ Hoắc Sênh sẽ sụp đổ, nhưng anh ta nhất định phải làm vậy, anh ta muốn cô chết tâm, nhưng tất cả cũng vì muốn tốt cho cô.
"Tôi biết rồi."
Lưu Thừa nghĩ rằng mình thật ngốc, bây giờ Hoắc Sênh có lẽ đang rất đau khổ, nhưng anh ta không biết làm thế nào để an ủi người khác, vì vậy anh ta chỉ có thể đưa ra một lời đảm bảo: "Em hãy kiên nhẫn, đợi khi nào chúng tôi ổn định mọi thứ suôn sẻ ở thành phố B, tôi nhất định sẽ tìm cách đưa em trở lại thành phố."
Cái gọi là suy nghĩ của anh ta nhất định cũng phải thông qua mối quan hệ của Đàm Hạc Thanh, Hoắc Sênh nhìn anh ta có chút đáng thương, nhưng trong chuyện tình cảm không thể so sánh công bằng, nhân vật bi thảm này theo như trong nguyên tác cả đời chưa bao giờ nhận được tình yêu từ Hoắc Sênh, tình yêu của anh ta chỉ là thứ tình yêu mù quáng trao đi nhưng lại không có kết quả.
“Không cần đâu, Lưu Thừa, tôi ở chỗ này vẫn rất tốt, anh...” Cô nhìn thẳng vào mắt Lưu Thừa, chân thành nói: “Tôi không thích anh, cũng không thích hợp với anh đâu.”
Lưu Thừa không ngờ rằng những cảm xúc mà anh luôn kìm nén trong lòng sẽ bị phát hiện. Anh vô xùng đau khổ, trong lòng cảm thấy Hoắc Sênh đang nói dối, dù sao Hoắc Sênh cũng bởi vì hạn ngạch trở về thành phố mà xém chút nữa mất mạng: "Tôi biết, tôi chưa xứng với em, nhưng em cứ yên tâm, khi nào về tới thành phố, tôi nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp đưa em rời khỏi đây."