- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão
- Chương 9: Chúng Cháu Không Ý Kiến
Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão
Chương 9: Chúng Cháu Không Ý Kiến
“Sao không phải con ruột của tôi! Khi tôi sinh nó, thiếu chút nữa mạng cũng không còn, việc này mọi người đều biết! Lưu Đại Hoa, bà đừng lắm lời, bớt gây chuyện!”
Lưu Đại Hoa cũng chỉ thuận miệng nói thế, chứ không thật sự cho rằng như vậy. Bởi vì Hướng Quế Liên nói không sai, khi sinh thằng ba thiếu chút nữa bà ta đã mất mạng là chuyện người người đều biết. Nếu không phải gặp gỡ quý nhân, cho uống nhân sâm, sợ là đã một thi hai mệnh rồi.
Thấy dáng vẻ như muốn gϊếŧ người của Hướng Quế Liên, Lưu Đại Hoa bĩu môi nói: “Là con ruột, vậy mà bà còn đối xử với nó như vậy? Ai không biết, còn tưởng hai người là kẻ thù đấy!”
Hướng Quế Liên nhìn Thẩm Húc, ánh mắt oán độc: “Chính là kẻ thù đời trước, đời này tới hại tôi! Tôi đối xử không tốt với nó? Còn không phải vì nó là tai tinh? Nếu không sao tôi lại thiếu chút nữa sẽ mất mạng? Cha nó sẽ đi sớm như vậy? Nếu đặt ở xã hội cũ, nhà ai sinh ra tai tinh khắc cha khắc mẹ như vậy không ném đi? Chỉ có tôi còn giữ lại nó, nuôi nó lớn như vậy, hiện giờ lại còn trách tôi!”
Mắt thấy những gì nên nói đều đã nói, tình hình đã đến lúc mấu chốt, Thẩm Húc không kiên nhẫn cãi cọ với bà ta nữa, không đáp lại lời bà ta, chỉ nói: “Phân gia đi! Nếu mẹ không muốn mấy anh em con đều phân, thì chỉ phân nguyên nhà con thôi!”
Hắn thở dài: “Con đã quyết tâm muốn phân gia. Dựa theo quy củ trong thôn, mẹ không đồng ý, đúng là con cũng không có cách nào cả. Có điều chuyện này không quan trọng, tiền phải dùng con sẽ mượn trước, các em em mặc kệ, thì tự con sẽ trả. Con có tiền lương, Tùng Ngọc có công điểm, mỗi tháng trả một ít, sẽ có ngày trả hết.”
Bởi vậy, tiền lương bà ta sẽ không chiếm được, công điểm cũng sẽ không. So với không phân gia có gì khác nhau? Không! Có khác nhau, vì còn phải dưỡng cả nhà bọn họ? Tính ra còn không bằng phân gia! Hướng Quế Liên càng không đáp ứng!
Nhìn ra tâm tư của bà ta, Thẩm Húc nói tiếp: “Vậy thì phân gia, trong nhà cho con ba trăm đồng, những thứ khác con từ bỏ, công việc của con có thể để lại cho nhà mình, coi như bồi thường cho mẹ đã nuôi dưỡng con mấy năm qua!”
Lời này khiến mọi người đều sửng sốt. Lưu Đại Hoa nhíu mày: “Thằng ba, cháu đừng ngớ ngẩn, sau này Tam Oa còn phải dùng tiền nhiều đấy! Công việc này của cháu khó lắm mới lấy được, không thể vứt bỏ như vậy!”
Chu Ái Quân lấy lại tinh thần đầu tiên, kéo góc áo Hướng Quế Liên, ra hiệu.
Sao Hướng Quế Liên lại không hiểu ý tứ của hắn, bà ta không chịu phân gia, còn không phải vì luyến tiếc số tiền lương này à? Nếu có thể giữ lại công việc ấy, ai còn quan tâm Chu Ái Dân chết hay sống?
Chỉ là ba trăm đồng...
Hướng Quế Liên nhíu mày, bà ta cảm thấy có chút xót ruột.
Không đợi bà ta suy nghĩ cẩn thận, Chu Đại Hải đã mở miệng trước: “Không được! Thằng ba, đừng hành động theo cảm tính! Công việc này nói cho là có thể cho sao?”
Chu Ái Quân nóng nảy, vội vàng kéo Hướng Quế Liên lại, tiến đến, nói nhỏ bên tai bà ta: “Có công việc này rồi, còn sầu không kiếm lại được ba trăm đồng sao? Mẹ, mẹ ngẫm lại xem, nếu mẹ cắn chết không phân gia, anh ba cũng sẽ không nộp lên một phân tiền nào nữa. Mẹ, nếu còn lằng nhằng, bác trai lại chết sống không chịu, việc này sẽ xôi hỏng bỏng không.”
Hướng Quế Liên bừng tỉnh, đúng vậy! Nghĩ thông suốt điểm này, bà ta vội vàng mở miệng trước khi Chu Đại Hải kịp mở miệng lần nữa: “Được! Phân gia thì phân gia!”
Mặt Chu Đại Hải lập tức đen xì.
Dường như Hướng Quế Liên sợ Thẩm Húc đổi ý, lại vội vàng nói tiếp: “Cho mày ba trăm, những thứ khác mày đều không cần, đây chính là do mày nói, vậy thì căn nhà này không có phần của mày!”
Tướng ăn này, đủ khó coi!
Không nói Lưu Đại Hoa, những người khác cũng không vừa mắt.
“Hướng Quế Liên, nhà này vừa xây năm trước. Xây nhà còn dùng tiền lương của thằng ba, nếu không có thằng ba, nhà bà có thể xây được căn nhà gạch xanh ngói đỏ khang trang như vậy sao?”
Hướng Quế Liên trừng mắt: “Lời này không phải do tôi nói, là do nó nói, chỉ cần ba trăm đồng, những thứ khác đều không cần.”
Trong lòng Thẩm Húc âm thầm khinh bỉ, trên mặt lại không lộ vẻ gì: “Được! Phòng ở này con không cần!”
Chu Đại Hải tức giận đến mức cả người run rẩy, vội vàng ngắt lời: “Thằng ba!”
Thẩm Húc nói tiếp: “Có điều, con có một điều kiện. Hiện giờ mọi người đều biết tình hình của Tùng Ngọc và Tam Oa nhà con rồi, con lại thất nghiệp, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ khó khăn gian nan hơn chút, bởi vậy, sau khi phân gia, vấn đề dưỡng lão, hay mẹ ốm đau sinh bệnh, con đều không liên quan.”
“Công việc này, mẹ cho anh cả anh hai hay là em tư, đều tùy mẹ. Con sẽ không hỏi đến, nhưng ai lấy được công việc này, phải gánh thêm cả phần của con nữa. Điều kiện này, chắc là không quá đáng nhỉ?”
Lưu Đại Hoa cảm thán: “Không quá đáng, hợp tình hợp lý. Tiền lương và phúc lợi của xưởng in ấn rất tốt, cho dù người làm thế chân không có bản lĩnh, không làm được ngành nghề kỹ thuật, cũng sẽ được điều chuyển vị trí. Tiền lương sẽ thấp đi một chút, nhưng cũng không đến mức nào. Người được hưởng lợi như vậy, tất nhiên cũng phải trả giá.”
Mọi người gật đầu. Chỉ có Chu Đại Hải là mang vẻ mặt phức tạp, ngay cả mẹ già sinh bệnh dưỡng lão cũng không quan tâm, vậy chẳng khác nào muốn chặt đứt tầng quan hệ này?”
Nhưng mà nghĩ đến những lời nước mắt nước mũi đan xen vừa rồi Thẩm Húc nói, những chuyện xảy ra từ nhỏ đến lớn, ngay cả nửa câu ngăn cản Chu Đại Hải cũng nói không nên lời, chỉ có thể thờ dài: “Thằng ba, cháu đã nghĩ kỹ chưa? Thật sự phải như vậy sao?”
Thẩm Húc gật đầu.
Chu Đại Hải nhìn về phía đám người Hướng Quế Liên, không một ai đứng ra nói chuyện giúp thằng ba, sợ là đều hận không thể nhanh chóng làm thủ tục chuyển công việc, cầm ba trăm đồng chạy lấy người. Đáy lòng ông thất vọng tột đỉnh. Ánh mắt đảo qua cả đám người: “Các cháu cũng đồng ý?”
Khóe môi Chu Ái Quốc mấp máy hai cái, nhíu mày lại, liếc mắt nhìn về phía Hướng Quế Liên. Bị Hướng Quế Liên trừng mắt, vừa mở miệng ra lại nhắm lại.
Chu Ái Đảng gật đầu: “Cháu không ý kiến!”
Chu Ái Quân cũng tỏ thái độ: “Cháu cũng không ý kiến. Anh ba yên tâm, chúng em sẽ chăm sóc mẹ. Anh còn chị dâu và cháu trai cháu gái phải chiếu cố, cũng không dễ dàng.”
Lời này rất dễ nghe, nhưng biết người ta không dễ dàng, sao còn không biết xấu hổ đồng ý?
Ngoài miệng nói phụ trách, nhưng hiện giờ thân mình Hướng Quế Liên vẫn cường tráng, không bệnh không tai, còn có thể tự mình kiếm công điểm, chẳng những có thể nuôi sống bản thân, còn có thể giúp đỡ con trai. Đợi bà ta nằm yên bất động cần chăm sóc, không biết phải bao nhiêu năm nữa đâu!
Chu Đại Hải chỉ cảm thấy trong lòng nghẹn muốn chết, thấy chuyện đã không còn cách nào cứu vãn, ông ta dứt khoát nói: “Được! Nếu đã như vậy, thì đi mời ông Bảy tới đây, mời cả Lưu Kim Thủy nữa, cùng nhau làm người chứng kiến. Phân gia, thuận tiện...”
Ông ta ngẩng đầu lên nhìn về phía Thẩm Húc, sắc mặt Thẩm Húc vẫn rất bình tĩnh, ông ta bổ sung: “Ký kết công văn luôn!”
Chu Đại Hải hít sâu một hơi, tự biết chuyện không thể quay đầu lại: “Cứ làm như vậy đi!”
Hiện giờ ông Bảy là người có bối phận cao nhất trong dòng tộc họ Chu, Lưu Kim Thủy là là bí thư chi bộ thôn. Hai vị này cộng thêm đại đội trưởng Chu Đại Hải, coi như nhân chứng đủ uy vọng, đủ địa vị.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Thập Niên 70: Xuyên Sách Làm Đại Lão
- Chương 9: Chúng Cháu Không Ý Kiến