Không cần đợi tới ba ngày, ban đêm khi Thẩm Húc trở lại nhà khách, Chương Đức Tổ đã dẫn theo bà Chương tìm tới cửa.
“Chu Minh Tô, đúng là không ngờ đấy, người nhà mẹ đẻ cô cũng giỏi quá nhỉ. Vậy mà dám có ý đồ xấu với Đức Tổ nhà chúng tôi! Hôm nay tôi nói cho mà biết, ai dám làm hại Đức Tổ nhà chúng tôi, tôi sẽ liều mạng với kẻ đó.”
Bà Chương hùng hùng hổ hổ, ánh mắt đảo quanh một vòng, dừng trên người Thẩm Húc: “Các cậu cho rằng tỉnh thành là nơi nào, bà già này đã sinh sống ở tỉnh thành vài thập niên rồi, chưa bao giờ biết sợ! Không có bằng chứng, đừng tưởng chỉ nói mấy câu là có thể vu hãm Đức Tổ nhà chúng tôi, cẩn thận trộm gà không được còn mất nắm gạo, bồi cả bản thân vào!”
Thẩm Húc khẽ cười: “Bà lão, không phải ai lớn tiếng là người đó có lý. Có phải vu hãmhay không , trong lòng Đức Tổ nhà bà hiểu rõ. Nếu bà thật sự không sợ hãi, thì không cần tới nơi này ồn vào với chúng tôi làm gì. Nếu cảm thấy chúng tôi vu hãm, thì ra cửa đi thẳng tới đồn công an cử báo tôi đi! Chúng ta cùng nhau tới đồn công an nói chuyện, tốt nhất là mời cả lãnh đạo xưởng giày Triều Dương tới, mời cả vị thông gia tốt kia của bà nữa, được không?”
“Được thôi!” Bà Chương liếc mắt khinh thường nhìn hai chị em Chu Minh Tô và Thẩm Húc mỗi người một cái: “Vừa lúc, nói đến quan hệ chị em giữa các người luôn. Người nhà mẹ đẻ sáu năm không xuất hiện, đột nhiên lại nhảy ra hai đứa em trai. Ai biết có phải là em trai thật hay không.”
Lời này quả thật đang trắng trợn chỉ trích Chu Minh Tô trộm người mà, khiến Chu Minh Hữu tức giận đến mức muốn đánh nhau, lại bị Thẩm Húc ngăn cản. Đánh nhau ai không biết, nhưng đối phương là một bà lão, đã lớn tuổi, nếu đánh xảy ra vấn đề gì, bọn họ sẽ biến thành người đuổi lý. Không thể làm thế được!
Thẩm Húc trực tiếp vỗ mạnh thư giới thiệu trong ngực lên bàn: “Đây là thư giới thiệu trong thôn viết, bên trên có đầy đủ tên họ, địa chỉ, đủ để chứng minh quan hệ giữa chúng tôi và chị Minh Tô. Nếu như vậy còn chưa đủ, vậy cũng dễ thôi, dù sao cũng phải tới đồn công an, nhờ đồng chí công an gọi điện thoại về đại đội chúng tôi hỏi một chút là rõ ràng ngay. Bà lão, để xem đồn công an này bà cóc dám đi hay không.”
Trong niên đại này, đi tới đâu cũng phải có thư giới thiệu. Mua vé tàu hỏa, ở nhà khách đều cần đến nó, không có nó một bước khó đi. Nếu không, Thẩm Húc cũng không cần hao phí tâm sức phân rõ giới hạn với gia đình Hướng Quế Liên như thế, trực tiếp dẫn vợ con đến nơi khác sinh sống không phải tốt hơn sao.
Bụp! Lại một tấm ảnh nữa bị vỗ trên bàn. Trong bức ảnh chính là cảnh tưởng Chương Đức Tổ tình chàng ý thϊếp với cô nhân tình kia.
Sắc mặt Chương Đức Tổ đại biến, xông tới cầm ảnh chụp lên xé nát. Thẩm Húc cũng không ngăn cản, mắt nhìn đám giấy vụn trên mặt đất, hời hợt nói: “Xé đi, cứ việc xé thoải mái. Tôi dám lấy bức ảnh này ra ngoài, thì không sợ anh xé. Xé tấm này rồi, trong tay tôi vẫn còn vài tấm nữa, tấm nào tấm nấy đều hương diễm hơn tấm này nhiều!”
Nói xong hắn thò tay vào túi áo, lại lấy ra hai tấm ảnh chụp nữa, nếu như tấm ảnh trước hai người kia mới chỉ tình chàng ý thϊếp, thì tấm này đã “Vào chủ đề chính” hơn nhiều rồi.
Chương Đức Tổ muốn cướp lấy, Thẩm Húc lại nhanh nhẹn tránh thoát, khiến anh ta bắt hụt, còn thuận thế đá một cái. Chương Đức Tổ bị vướng ngã, quăng ngã như chó ăn cứt.
“Mày…”
Chương Đức Tổ mới nói được một chữ, Thẩm Húc đã cướp lời: “Miệng sạch sẽ chút, nghĩ kỹ rồi nói. Tôi không thích nghe ô ngôn uế ngữ, cũng không thích nghe lời uy hϊếp.”
Chương Đức Tổ tức giận đến mức mặt đỏ bừng, lời tàn nhẫn đã đến bên miệng cuối cùng vẫn nuốt trở vào. Chỉ sợ vô ý chọc giận đối phương, đối phương trực tiếp phát tán ảnh chụp ra ngoài, anh ta sẽ xong rồi.
Anh ta và bà Chương nhìn nhau, đều nhíu mày lại. Hôm nay bọn họ đến đây, thứ nhất là muốn hù dọa người nhà họ Chu một chút, thứ hai là muốn xử xem có nhược điểm gì trong tay đối phương không. Nếu không có gì khác, chỉ là bắt gặp anh ta nɠɵạı ŧìиɧ, thì anh ta không sợ.
Dù sao cũng không bằng không chứng, Tiểu Phỉ cũng không phải công nhân trong xưởng bọn họ, mặt ngoài hai người không hề lui tới, ai sẽ sinh nghi? Chỉ cần dựa vào mồm mép của người nhà họ Chu thôi, bọn họ hoàn toàn có thể nói thành vu hãm, có mâu thuẫn với Chu Minh Tô ở đó, nhà họ Chu sẽ có động cơ vu hãm. Sau đó bọn họ kiện ngược lại, ắt có thể lột một tầng da của nhà họ Chu.
Nhưng hiện tại…
Thẩm Húc kéo một chiếc ghế dựa ra, ngồi xuống, ung dung nhìn hai mẹ con nhà họ chương, lắc lư tấm ảnh chụp trong tay: “Không nghĩ tới đâu nhỉ? Có kinh hỉ không? Có bất ngờ không?”
Hai mắt Chương Đức Tổ lóe lên, đột nhiên xông về phía trước, lao tới chỗ Thẩm Húc muốn cướp đoạt. Nhưng chưa kịp tới gần người, Thẩm Húc đã duỗi tay ra bắt lấy cổ tay anh ta vặn ngược về phía sau một cái, chân nhấc lên đạp vào đầu gối đối phương, ấn anh ta vào tường, mặc cho Chương Đức Tổ dùng sức thế nào, cũng không nhúc nhích được,
Bà Chương bị dọa nhảy dựng lên: “Làm gì…Làm gì thế hả, mày định làm gì? Có ai không! Đánh nhau rồi! Đức Tổ, mày buông con trai tao ra!”
“Kêu đi! Bà lão, chỉ cần bà không sợ kéo người khác tới đây thì cứ kêu đi, Dù sao tôi cũng không sợ, vừa lúc để mọi người đều biết vì sao tôi lại đánh con trai bà! Minh Hữu, mở cửa ra, để mọi người nghe một chút!”
Bà Chương sợ hái, há miệng mấp máy một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhịn xuống, “Tôi không kêu, tôi không kêu nữa! Đừng mở cửa!”
Thẩm Húc ném Chương Đức Tổ qua, lại lần nữa ngồi xuống ghế.
Bà Chương nghiến răng nghiến lợi: “Rốt cuộc mày muốn thế nào?”
“Bà già rồi trí nhớ cũng không được tốt nữa nhỉ, tôi nhớ mình đã nói rõ với Chương Đức Tổ rồi. Hai điều kiện, chỉ cần hai mẹ con bà làm được, tôi sẽ đưa cho hai người mấy tấm ảnh này.”
“Mày…” Bà Chương đang định mắng, lại nghĩ đến trong tay Thẩm Húc nắm giữ chứng cứ, chỉ có thể cắn răng, nhìn Chu Minh Tô, nói: “Cô thật sự muốn ly hôn? Điều kiện của An Nam tốt như vậy, cô thật sự bỏ được?”
Chu Minh Tô liếc mắt nhìn bà ta một cái: “Dù điều kiện của anh ta tốt hơn nữa, cũng không liên quan gì tới tôi.”
Bà Chương nhíu mày: “Cô muốn ly hôn với An Nam, không thành vấn đề, An Nam không đồng ý, tôi sẽ nghĩ cách. Nhưng bốn nghìn đồng thì không thể nào!”
Ba chữ cuối cùng bà ta nghiến chặt răng nói.
“Vậy thì thôi! Hai người đi thong thả, không tiễn!”