Nhà họ Chu.
Biết chuyện thiếu hơn trăm cân lương thực, Hướng Quế Liên rất không vui, đang hùng hùng hổ hổ mắng một trận. Đúng lúc ấy, Trương Lệ Phân bưng nồi cơm bước vào: “Mẹ, mẹ xem hôm nay có phải nên nấu nhiều hơn hai nắm gạo không?”
Hướng Quế Liên tức giận trừng mắt: “Sao hả, ngại bà đây cho ít gạo à? Chỉ có chút lương thực như vậy, cả nhà bao nhiêu người? Ăn được mấy tháng? Nếu bữa nào cũng nấu giống như mày nói, thì có thể ăn được mấy ngày?”
“Ai nha, mẹ, mẹ hiểu lầm rồi. Không phải con thấy hôm nay là mùng bảy sao? Con chỉ muốn hỏi xem hôm nay em Tư có về hay không thôi. Trước đây ngày bảy ngày tám đều là ngày thằng ba nghỉ về nhà, chắc em Tư cũng thế nhỉ? Nếu em ấy về, không phải chúng ta nên nấu cả cơm cho em ây sao? Chẳng lẽ lại để em ấy đi làm mệt chết mệt sống ở huyện thành, về đến nhà còn không được ăn bữa cơm no!”
“Tao quên mất hôm nay là mùng bảy!”Hướng Quế Liên vỗ ván giường một cái: “Đúng là nên nấu cả phần của nó, múc thêm hai nắm gạo nữa, thằng tư còn đang tuổi ăn tuổi lớn, nấu ít không đủ ăn,”
Nói xong, bà ta lấy ra chìa khóa dưới gối đầu đưa cho Trương Lệ Phân, tay đưa tới nửa đột nhiên thu lại, tay sờ gậy chống đặt bên mép giường, chậm rì rì bò dậy. Hiện tại chân bà ta vẫn chưa khỏi hẳn, tuy đã chuyển biết tốt lên rất nhiều, dù vẫn phải dùng gậy chống, nhưng tự mình xuống giường không thành vấn đề, không cần lúc nào cũng phải có người đỡ.
Lương thực trong nhà đều đặt trong phòng Hướng Quế Liên, khóa trong một ngăn tủ lớn. Mở khóa ra, Hướng Quế Liên vốc hai nắm gạo ném vào nồi, rồi lại khóa kín ngăn tủ lại.
Ở sau lưng, Trương Lệ Phân âm thầm khinh bỉ: Hừ, bà già chết tiệt này, ngay dưới mí mắt còn sợ cô giở trò lấy nhiều hơn à? Lúc nào cũng phải giữ chặt chìa khóa trong tay, sợ người khác chạm vào, có bản lĩnh thì giữ chặt đến lúc chết đi! Bà già chết tiệt!
Trong lòng thầm mắng như vậy, nhưng lại không dám lộ ra ngoài mặt, vẫn cười hì hì, nói: “Mẹ, mẹ xem đồ ăn có phải giảm xuống như bình thường không? Hôm nay không phải em tư về nhà sao? Phúc lợi trong xưởng bọn họ tốt, nhà ăn mua sắm nhiều thịt, mỗi tháng công nhân đều có danh ngạch mua được từ nhà ăn số lượng nhất định, vừa không cần phiếu, giá tiền còn rẻ hơn hai phân. Trước kia mỗi lần thằng ba nghỉ, đều mang một miếng to về.”
Con nghĩ dù thế nào thì em Tư cũng sẽ không kém thằng Be, thời tiết bây giờ nóng, không để lâu được, tất nhiên phải xào luôn hôm nay, nhưng nếu nấu nhiều đồ ăn như vậy, chẳng phải lãng phí sao?”
Hướng Quế Liên cũng thấy như thế: “Được, vậy giảm bớt một món. Đợi thằng tư về xào thêm đĩa thịt, cho Quang Tông với Diệu Tổ ăn cho đỡ thèm.”
“A, vâng ạ!” Trương Lệ Phân cười nở hoa, cảm khái: “Nghĩ đến năm đó khi con mới gả vào nhà mình, em tư vẫn còn là đứa trẻ, thế mà chỉ trong chớp mắt đã đi làm rồi, đã có thể kiếm thêm thu nhập cho nhà chúng ta,”
Vừa nói cô ta vừa quan sát sắc mặt Hướng Quế Liên, Hướng Quế Liên không nghĩ nhiều, phụ họa theo: “Ai nói không phải đâu!”
Thấy bà ta nói thế, Trương Lệ Phân thoáng yên tâm, xách nồi cơm theo, vừa bước ra khỏi cửa đã bị Chu Ái Đảng kéo sang một bên: “Mẹ tỏ thái độ thế nào?”
“Em thử rồi, mẹ không có ý để thằng Tư độc chiếm tiền lương.”
Thấy Chu Ái Đảng nhẹ nhàng thở ra, Trương Lệ Phân nhướng mày: “Anh đừng vui mừng quá sớm. Em Tư kia của anh, anh còn không biết sao? Ranh ma nhất! Bên phía mẹ không thành vấn đề, nhưng ai biết được phía cậu ta có vấn đề gì không? Nói ngay lần rút thăm công việc trước đó thôi, em vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Đáng tiếc không bắt được nhược điểm của cậu ta, chỉ có thể chấp nhận. Lần này chúng ta phải cẩn thận chút, đừng để cậu ta lừa gạt thêm lần nữa!”
“Chuyện này còn cần em nói sao, anh đã dặn dò Quang Tông với Diệu Tổ rồi, dù mẹ không để ý đến vợ chồng mình, cũng phải nghĩ đến con trai chúng ta, có phải không?”
Trương Lệ Phân đấm yêu anh ta một cáiL “Vẫn là anh có biện pháp!”
***
Chu Ái Quân còn chưa kịp bước vào nhà, đã bị Chu Quang Tông và Chu Diệu Tổ mỗi người ôm một cái đùi: “Chú Tư, chú Tư! Chú đã về rồi! Cháu muốn ăn kẹo! Cháu muốn ăn thịt!”
Thân mình Chu Ái Quân cứng đờ, hơi nhíu mày, lộ ra hai phần không vui, còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy tiếng Hướng Quế Liên truyền ra từ trong buồng: “Thằng Tư về rồi đấy à?”
“Mẹ, là con!” Nhân cơ hội ấy, anh ta kéo Chu Quang Tông và Chu Diệu Tổ ra ngoài, giải phóng hai cái đùi của mình: “Đi đi đi! Đi chơi đi!”
Hai đứa trẻ không chịu: “Cháu không đi! Chú Tư, chú còn chưa cho chúng cháu kẹo đâu.”
Hướng Quế Liên chống gậy ra ngoài: “Được rồi, được rồi! Chú Tư của các cháu vừa mới về nhà, nước còn chưa được uống một ngụm đâu. Để chú tư của các cháu nghỉ ngơi một lát, còn thiếu mấy viên kẹo của các cháu sao?”
Đúng lúc ấy Trương Lệ Phân bưng bát nước đi tới: “Em Tư, đưa thịt cho chị đi, để chị cầm xuống phòng bếp hầm, bây giờ cũng không còn sớm nữa, trời cũng lắm tối rồi, đừng để trễ giờ ăn cơm.”
“Thịt nào?” Chu Ái Quân hỏi xong mới phản ứng lại: “Trước đó vài ngày không phải em mới bảo Ái Hồng mang chút thịt gà về sao?”
Trương Lệ Phân bĩu môi: “Đấy đều là chuyện hai mươi ngày trước rồi.”
Không nhắc tới chuyện này còn tốt, vừa nhắc tới mọi người lại nghĩ tới thảm trạng tiêu chảy đêm hôm đó, sắc mặt ai nấy đều có chút vi diệu.
“Chị dâu, thịt đâu phải rẻ tiền, nhà ăn trong xưởng phân chia phúc lợi cho mọi người, không cần phiếu thật nhưng vẫn mất tiền đó, chúng ta đều là người nhà quê, sao có thể mua liên tục được?”
“Nhưng mà lần nào thằng Ba về nhà đều mang về một miếng lớn, toàn là hai cân liền đấy!”
Hướng Quế Liên không thích nhất là nghe thấy người khác nói thằng Tư nhà bọn họ thua kém thằng Ba: “Được rồi, được rồi! Không phải chỉ là một miếng thịt sao? Còn thiếu miếng ăn của mày à?”
“Mẹ, đâu phải là con muốn ăn, không phải là vì Quang Tông với Diệu Tổ sao? Mẹ nhìn hai đứa nó xem, lâu lắm rồi không được ăn thịt, đã gầy đi rồi!”
Trương Lệ Phân đẩy hai đứa bé một cái, hai đứa bé lập tức kéo áo Hướng Quế Liên, làm ầm ĩ: “Bà nội, cháu muốn ăn thịt, cháu muốn ăn thịt!”
Tiếng kêu đúng là quỷ khóc sói gào phải gọi bằng cụ,
Hướng Quế Liên sao nỡ để cục cưng trong lòng mình khóc như vậy, bà ta vội vàng dỗ dành: “Được! Chúng ta ăn thịt! Ngày mai chúng ta sẽ ăn thịt! Còn không phải chỉ là một bữa thịt thôi sao! Được! Bà quyết định, ngày mai sẽ bỏ một đồng tiền ra mua thịt!”
Một đồng tiền chẳng qua cũng chỉ đủ mua một cân thịt, còn không chọn được chỗ quá béo, Trong nhà nhiều người như vậy, sợ là mỗi người được chia chưa tới hai miếng,
Trương Lệ Phân cau mày, nhưng cũng biết Hướng Quế Liên chịu bỏ ra một đồng đã là cực hạn rồi, Cô ta không nói gì nữa, chỉ là trong lòng càng có ý kiến với Chu Ái Quân.