Tài xế Ngô vươn một ngón tay ra.
Hiện giờ một công việc dù kém cũng phải bỏ ra hai ba trăm đồng, trước đó Thẩm Húc đổi công việc lấy bốn trăm đồng từ nhà họ Chu cũng là giá thị trường, bởi vậy một ngón tay của tài xế Ngô, chắc chắn không phải một trăm, mà là một ngàn.
Một gia đình bình thường ở nông thôn, cả năm cũng không tiết kiệm được vài chục đồng, cho dù trong thành phố, tiền lương bình quân của công nhân viên chức cũng chỉ hai ba mươi đồng. Một ngàn là khoản tiền không nhỏ, trong thời đại này, chín mươi chín phần trăm các gia đình đều không lấy ra được.
Thẩm Húc khẽ nhíu mày, trên người hắn có bốn trăm rưỡi, cộng thêm bốn trăm trong tay Điền Tùng Ngọc mới được tám trăm rưỡi. Hơn nữa còn phải bỏ bớt một phần tiền tiêu dùng hàng ngày và cho Tam Oa lên tỉnh chữa bệnh.
Tài xế Ngô thu hết sắc mặt hắn vào trong mắt, lại hút thêm một điếu thuốc: “Lần này đội vận chuyển tuyển thêm hai danh ngạch, lần trước tuyển người là chuyện từ mười năm trước rồi.”
Ý muốn nói cho hắn, qua thôn này không còn cửa hàng nào, cũng vì như vậy, nên giá mới cao. Còn nhấn mạnh chỉ hai danh ngạch, tài xế Ngô có thể kiếm được một cái chứng tỏ bản lĩnh không hề nhỏ. Thẩm Húc không khỏi nhìn ông ấy nhiều thêm một cái.
“Đây không phải nhân viên lâm thời, mà là nhân viên chính thức. Bản thân cậu biết lái xe rồi, vào làm là có thể cầm lái luôn, không cần phí thời gian học, có người dẫn đường, chỉ nửa tháng là có thể một mình đảm đương.”
Một mình đảm đương không phải nói chuyện lái xe, mà là nói về tuyến đường vận chuyển và mối quan hệ trong đội.
Thẩm Húc hỏi: “Tài xế Ngô hiểu rõ về đội vận chuyển nhỉ?”
“Có chiến hữu ở bên đó, trước đây cùng chuyển nghề với tôi. Hai vị trí, tôi chọn trước. Khi ấy nghĩ làm việc trong đội vận chuyển quá vất vả, thời gian ra ngoài còn nhiều, một chuyến đi ít nhất cũng mất dăm ba bữa, nhiều phải mười ngày nửa tháng. Nhà tôi, trên có già dưới có trẻ, chuyển nghề về chính vì có thời gian chăm sóc gia đình, công việc đó dù tốt thật đấy, nhưng tình huống như vậy không thích hợp với tôi, nên đã chọn công xã.”
Có quan hệ giúp người đi cửa sau vào làm, còn giúp đỡ về sau, rất có lương tâm. Dù ở bất cứ đơn vị nào, có người đi trước dẫn đường, cùng với không có người dẫn dắt đều rất khác nhau. Xét từ điểm này, cái giá một ngàn đồng coi như không thiệt thòi.
“Cậu đừng thấy hiện tại phải bỏ ra nhiều, sau này sẽ kiếm lại được.”
Thẩm Húc gật đầu, đúng là như vậy. Trong đội vận chuyển, không tính các vị trí khác, chỉ nói riêng tài xế thôi, hắn đã từng hỏi thăm rồi, tiền lương bình quân mỗi tháng là ba mươi lăm, cộng thêm các loại phúc lợi trợ cấp nữa, không sai biệt lắm vào khoảng bốn mươi. Đó đều là mặt ngoài thôi, còn chưa bao gồm nước luộc bên trong.
Tính như vậy thì nếu làm tốt, chỉ một năm là có thể hồi vốn, làm không tốt, không dùng thủ đoạn chỉ lấy tiền lương, cũng chỉ khoảng hai năm.
Hơn nữa, Thẩm Húc đã hỏi thăm kỹ càng, công việc trong đội vận chuyển đội xem như công việc tốt nhất với hắn. Quan trọng là tính đặc thù của nó, vào nam ra bắc, hắn có thể lợi dụng không gian để chuyển đồ, cũng có thể để hắn không bị vây nhột trong cái huyện thành nhỏ bé này, có cơ hội ngắm nhìn đất trời rộng lớn, tìm hiểu thế cục các nơi.
Suy ngẫm một lát, Thẩm Húc đã đưa ra quyết định.
“Được! Nếu bác tài thật sự có thể giải quyết giúp cháu, ngoài một ngàn này ra, cháu sẽ cho thêm bác một chiếc đồng hồ nhãn hiệu Hải Thành.”
Hai mắt tài xế Ngô sáng ngời, vốn dĩ ông ấy không định nói với đối phương chuyện này đâu, dù sao cũng chỉ là một nhóc ở nông thôn, có thể có được mấy đồng tiền? Coi một ngàn đồng là lá mít chắc. Nhưng vì hai người nói chuyện hợp nhau quá, ông ấy cảm thấy đối phương không giống thằng nhóc nhà quê bình thường, mới lắm miệng một câu, không ngờ, Thẩm Húc lại đồng ý sảng khoái như vậy, còn tặng thêm một chiếc đồng hồ. Nhãn hiệu Hải Thành đó, hơn một trăm đồng tiền cũng chưa chắc đã mua được.
“Cậu có thể kiếm được đồng hồ?”
“Có thể!”
Quá có thể ấy chứ! Còn tám chiếc nằm trong không gian đây này!
Thẩm Húc lại nói: “Nhưng mà, một ngàn không ít, hiện tại cháu không có nhiều như vậy, bác cho cháu chút thời gian để thu xếp nhé.”
Tài xế Ngô xua tay: “Không vội, cách thời gian tổ chức thi tuyển còn một tháng nữa, trước thời gian đó cậu gom góp đủ là được.”
Một tháng, cũng đủ để hắn tích cóp được một ngàn đồng rồi.
Thẩm Húc nhẹ nhàng thở ra: “Được! Đến lúc đó cháu lại qua đây. Bác tài, số tiền này không nhỏ, vợ cháu ở nhà tóc dài kiến thức ngắn, nếu như biết chỉ sợ...”
Tài xế Ngô cười nói: “Chuyện này cậu cứ yên tâm, chúng tôi làm việc có quy củ của mình, đảm bảo sẽ không truyền ra ngoài.”
Thẩm Húc gật đầu, sự thật không phải hắn sợ Điền Tùng Ngọc biết, mà là sợ người khác biết. Đến lúc đó có người hỏi hắn lấy tiền đâu ra, hắn phải giải thích thế nào?