Từ trước tới nay, Chu Ái Quân vẫn luôn đắc chí vì chuyện này, còn vì thế mà chiếm được không ít chỗ tốt trong nhà, nhưng hiện giờ anh ta lại vô cùng buồn rầu. Công việc nói tìm là có thể tìm được sao? Anh ta chỉ là một người sắp tốt nghiệp cấp ba, không quyền không thế không bối cảnh, tìm đâu ra? Trước đây anh ta nói những lời đó là vì có thể tiếp tục đi học, không cần ra ruộng làm việc mà thôi!
Lần đầu tiên anh ta cảm nhận được thế nào là vác đá nện vào chân mình.
“Mẹ, vốn dĩ con đã tìm được rồi, nhưng người ta đòi hỏi phải có hộ khẩu trong thành phố, không nhận hộ khẩu nông thôn như chúng ta.”
Thế cũng gọi là tìm được? Nếu bọn họ có hộ khẩu trong thành phố, còn phải khổ thế này sao?
Trương Lệ Phân trợn trắng mắt, nhưng mà Hướng Quế Liên lại không cảm thấy có gì không đúng, ngược lại càng thương tiếc anh ta hơn: “Đều tại mẹ vô dụng, không thể kiếm cho con được hộ khẩu trong thành phố, khiến con chỉ có thể trơ mắt nhìn đám người thua kém mình được nhận vào xưởng làm việc, bản thân lại không có tin tức. Nếu Ái Quân nhà chúng ta có hộ khẩu trong thành phố, thì làm cán bộ cũng được, còn phải buồn rầu vì một phần công việc sao?”
Chu Ái Quân nói tiếp: “Mẹ, sao con có thể trách mẹ được! Mẹ xem, hiện tại không phải công việc đang ở ngay trước mắt sao?”
Anh ta nhìn Chu Ái Đảng, tròng mắt chuyển động: “Em biết, công việc này cũng rất quan trọng với anh hai. Đều là anh em trong nhà cả, không cần thết vì một phần công việc làm tổn thương tình cảm. Hay là thế này nhé, chúng ta rút thăm, ai rút được thì cho người đó, tuyệt đối công bằng, thế nào?”
Chu Ái Đảng và Trương Lệ Phân ngẩn người, nhìn nhau một cái, không ai có thể nói ra được cách làm này không tốt.
Thấy bọn họ không phản đối, Chu Ái Quân tự chạy đi tìm giấy bút, khẽ xoa hai cục giấy ném vào trong một cái bát: “Một tờ có chữ viết, một tờ không, mỗi chúng ta rút một cái, ai nhận được tờ có chữ viết thì công việc cho người đó. Nhưng mà phải nói trước, bất kể kết quả có thế nào, đều không được sinh lòng oán hận!”
Hướng Quế Liên gật đầu: “Đúng! Anh em ruột, không thể oán hận nhau vì việc này!”
Cả đám đều đã quên còn có Chu Ái Quốc! Ừm, có lẽ Chu Ái Quân và Chu Ái Đảng đều không quên, nhưng mà cố ý bỏ đối phương sang một bên, dù sao cũng không ai muốn có thêm một người cạnh tranh.
Chu Ái Quân mỉm cười: “Giấy là do em viết, vì công bằng, cho anh Hai chọn trước!”
Trương Lệ Phân đang lo lắng điểm này, ai ngờ đối phương lại đề ra trước.
Chỉ có hai tờ giấy, nếu như Chu Ái Quân đánh dấu gì đó, tất nhiên chọn cái trúng ngay. Nhưng để Chu Ái Đảng chọn trước, vậy thì đánh dấu cũng vô dụng, ai biết Chu Ái Đảng sẽ chọn cái nào?
Đối với chuyện này mọi người đều không ý kiến, Chu Ái Đảng vươn tay ra, sờ cục giấy này một chút, lại xoa cục giấy kia một chút, phân vân không biết lựa chọn ra sao. Cuối cùng anh ta cắn răng, chọn bên trái, Chu Ái Quân tự nhiên cầm lấy cục giấy bên phải: “Anh Hai mở ra xem thử xem?”
Chu Ái Đảng mở cục giấy ra, một mảnh trắng bóng, không có gì cả.
Trương Lệ Phân cũng không chịu nổi, hai vợ chồng khó nén thất vọng, đều cau mày, rất không cam lòng, muốn đổi ý lại không cso cách nào mở miệng, dù sao khi đề nghị rút thăm, bọn họ đều đồng ý.
Đột nhiên Chu Ái Đảng mở miệng: “Em Tư, tờ giấy của em còn chưa mở ra xem đâu!”
Trương Lệ Phân sửng sốt, đúng vậy! Không phải cả hai tờ giấy Chu Ái Quân đều không viết chữ chứ? Nghĩ đến điều này, cô ta mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Chu Ái Quân.
Khóe miệng Chu Ái Quân cong lên, mở tờ giấy trong lòng bàn tay ra, đặt lên bàn, bên trên tờ giấy viết hai chữ: Công việc.
Sắc mặt Trương Lệ Phân và Chu Ái Đảng cứng lại, không thể tìm ra được lý do nào khác, ngoài việc tự trách vận may của mình không tốt, còn có thể làm sao bây giờ?
Nhưng bảo bọn họ buông tay như vậy, bọn họ lại không cam lòng. Dù sao công việc khó có được, mất đi cơ hội lần này chỉ sợ về sau sẽ không còn nữa! Hay là, mặt dày chơi xấu một lần?
Sao Chu Ái Quân có thể không nhìn ra ý nghĩ của bọn họ, trong lòng anh ta khịt mũi coi thường, lại không để lộ ra mặt, chỉ nói: “Anh Hai đừng nhụt chí, nghe em nói trước đã, công việc này đưa cho em tốt hơn so với cho anh Hai nhiều. Hai người nghĩ xem, muốn vào làm công nhân trong xưởng phải thi, trước đây anh ba cũng từng thi một lần. Tuy rằng lần này em thế chỗ cho anh ba, nhưng khả năng khi em tới làm thủ tục vẫn phải thi lại một lần. Dù sao cũng phải thi thử trước, người ta mới biết nên sắp xếp cho công nhân vào vị trí nào.”
“Em nói thật, anh Hai đừng nóng giận. Anh Hai chỉ học xong tiểu học, năm đó thành tích còn chẳng ra gì, đã qua nhiều năm như vậy, sợ là không nhớ được bao nhiêu, thi quá kém, sẽ không được sắp xếp công việc tốt. Tiền lương giữa các vị trí công việc khác nhau chênh lệch rất lớn. Hơn nữa, em còn nghe nói bằng cấp thấp nhất của công nhiên viên chức trong xưởng in cũng là bằng cấp hai. Anh muốn tấn chức sao có thể đua được với người ta? Em lại khác, em là học sinh cấp ba, có ưu thế hơn anh Hai. Cho dù xét từ phương diện nào, em đi làm càng thích hợp hơn.
Em vào làm trước, cố gắng phấn đấu leo lên, đợi đến khi em lên cao rồi, còn sầu không thể đưa anh Hai vào sao? Em đâu phải anh Ba, ích kỷ chỉ biết đến bản thân.”
Lời này khiến Chu Ái Đảng và Trương Lệ Phân không thoải mái lắm, nhưng cũng có vài phần đạo lý, hai người âm thầm suy nghĩ, vốn dĩ do bản thân rút thăm không trúng, cũng đành chịu thôi.
Công việc cứ như vậy được xác định.
Chu Ái Quân ra khỏi phòng, xác định xung quanh không có ai mới móc ra hai cục giấy từ trong túi áo, một tờ có chữ viết, một tờ không, xé nát toàn bộ vứt xuống mương, lộ ra nụ cười đắc ý.
Chu Ái Đảng và Trương Lệ Phân vẫn hơi ngốc, anh ta muốn động tay động chân sao có thể để bọn họ thấy rõ ràng.
Hai tờ giấy trong bát đều không có chữ, cho dù Chu Ái Đảng chọn cái nào cũng như nhau. Tờ giấy có chữ chân chính nằm trên người anh ta, khi toàn bộ lực chú ý của bọn họ đều nằm trên tờ giấy trong tay Chu Ái Đảng, anh ta đã thay đổi tờ giấy trong tay mình rồi.
Công việc này, anh ta nhất định phải lấy được!