Chương 8

Cô cố gắng lên tinh thần hơi hé mắt ra, đập vào mắt là vẻ mặt căng thẳng hiếm có của Cố Thừa Phong, chỉ là qua một giây sau, cô lại chậm rãi nhắm mắt lại.

Trước khi Kiều Mãn Nguyệt mất đi ý thức, chính là nghĩ như vậy: Cố Thừa Phong, quá cứng...

Trạm y tế của thị trấn.

Rốt cuộc Cố Thừa Phong cũng khuyên được người lớn đứa trẻ đang rối rít cảm ơn đi.

Kiều Mãn Nguyệt nằm trên giường bệnh, mu bàn tay truyền glucôza, trong miệng ngậm kẹo sữa Đại Bạch Thỏ mà Cố Thừa Phong mua ở hợp tác xã mua bán.

"Đồng chí Kiều chỉ là bị hạ đường huyết cộng thêm có chút cảm nắng, không có gì đáng ngại cả, truyền xong glucôza là có thể đi được rồi." Đồng chí y tá nói với Cố Thừa Phong.

Cố Thừa Phong nhìn Kiều Mãn Nguyệt một cái, gật đầu với y tá, "Vất vả rồi."

Y tá khoát tay, vừa cười vừa nhìn Kiều Mãn Nguyệt, "Nếu nói vất vả, người vất vả nhất vẫn là đồng chí Kiều, may mà có cô ấy, nếu không dù đứa bé kia có được đưa đến trạm y tế cũng không kịp cứu chữa."

Kiều Mãn Nguyệt miễn cưỡng cười một tiếng với cô ấy, "Đúng lúc tôi có học qua hồi sức tim phổi."

Nhưng y tá lại không cho là như vậy, chẳng qua cô ấy còn có chuyện khác phải làm, không có nói nhiều, chỉ cười một tiếng với Kiều Mãn Nguyệt, coi như ngầm thừa nhận lời của Kiều Mãn Nguyệt, rồi vội vã xoay người rời đi.

Rất nhanh chỗ này chỉ còn lại hai người Kiều Mãn Nguyệt và Cố Thừa Phong.

Hậu di chứng mà cảm nắng mang đến vẫn còn, Kiều Mãn Nguyệt cũng không muốn nói gì.

Thời gian trôi qua, glucôza trong bình rất nhanh cũng nhỏ đến giọt cuối cùng, lúc này Kiều Mãn Nguyệt mới khôi phục được chút tinh thần.

Cố Thừa Phong định gọi y tá đến rút kim, quay đầu nhìn lại, Kiều Mãn Nguyệt đã dứt khoát rút kim ra, lại vô cùng thành thạo ấn lên chỗ đâm kim cầm máu.

Cố Thừa Phong yên lặng một chút, sửa lời nói, "Ở chỗ này chờ một chút, tôi đi lấy quần áo cho cô."

Kiều Mãn Nguyệt: "Đi đi."

Quần áo của cô đã ướt lúc giúp đứa bé kia làm hồi sức tim phổi, cũng không biết là ai thay giúp cô, lúc tỉnh lại thì mặc áo ngoài được cởi ra đặt trên bờ của Cố Thừa Phong, còn Cố Thừa Phong thì chỉ mặc áo ba lỗ ở bên trong.

Rất nhanh Cố Thừa Phong đã trở về, trong tay cầm áo sơ mi nữ màu xám tro.

Là cái áo lúc trước Kiều Mãn Nguyệt mặc.

Anh nhìn Kiều Mãn Nguyệt, ho nhẹ một tiếng, "Đều khô rồi, trước tiên tôi đi cùng cô đến nhà vệ sinh thay quần áo."

Kiều Mãn Nguyệt không chú ý đến ánh mắt kỳ lạ của anh, "À" một tiếng, đi vào nhà vệ sinh.

Vốn dĩ cô cho rằng quần áo đã được giặt rồi, không nghĩ đến mặc vào ngửi được mùi chua của mồ hôi.

Cho nên Cố Thừa Phong cũng ngửi được?

Kiều Mãn Nguyệt: ...

Cô lại ngửi áo của Cố Thừa Phong mà mình mới vừa cởi ra.

Kiều Mãn Nguyệt: ...

Từ phòng vệ sinh đi ra.

Kiều Mãn Nguyệt ôm áo ngoài của anh, nói với Cố Thừa Phong: "Áo tôi giặt sạch sẽ rồi trả lại cho anh."

"Không cần phải phiền phức như vậy." Cố Thừa Phong ho khan một tiếng, sắc mặt mất tự nhiên vươn tay nhận lấy.

Kiều Mãn Nguyệt né người tránh thoát, giọng điệu vô cùng kiên định, "Cần, tôi phải giặt sạch sẽ."

Cố Thừa Phong không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ôm cái áo mà hai người đều mặc vào trong lòng.

Anh: ....

Tiền thuốc thang của Kiều Mãn Nguyệt đã được người lớn của đứa bé kia trả, cho nên hai người trực tiếp rời đi là được.

Ra khỏi trạm y tế, thời gian cũng chỉ là buổi trưa mà thôi.