Kiều Mãn Nguyệt nhắm mắt đi theo sau Cố Thừa Phong, ngồi xuống ở một chỗ ghế dài có bóng cây che đậy, phía trước có hồ hình trái xoan, bờ đối diện hồ có một đám bạn nhỏ ngồi chồm hổm trên đất, cũng không biết đang chơi trò chơi gì.
Cố Thừa Phong ho nhẹ một tiếng, mở miệng trước: “Đồng chí Kiều Mãn Nguyệt.”
Kiều Mãn Nguyệt quay đầu, nhìn về phía người đàn ông ngồi cạnh mình.
“Chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, đều không hiểu nhau lắm, vậy thì tôi giới thiệu bản thân trước vậy.” Cố Thừa Phong nói: “Tôi tên Cố Thừa Phong, nhà ở thành Bình Phúc, được tổ chức tin cậy, trước mắt là một vị Đoàn trưởng, đã từng kết hôn, có hai đứa con, đứa lớn ba tuổi, đứa nhỏ một tuổi.”
Kiều Mãn Nguyệt nghe xong nụ cười gượng gạo trở nên cứng đờ, nhìn về phía Cố Thừa Phong: “Anh nói cái gì cơ?” Cô không giả vờ được nữa rồi.
Cố Thừa Phong nhìn thấy biểu cảm của cô, gần như đã lập tức cảm nhận được, anh cau mày: “Đối phương không nói chuyện tôi đã từng kết hôn sao?”
Kiều Mãn Nguyệt đơ mặt lắc đầu, cô đã nói mà, nếu như Cố Thừa Phong tốt như thế, Kiều Quế Lan nỡ buông tay sao?
Cố Thừa Phong cũng không khỏi im lặng.
Xung quanh im lặng vài giây, trong lòng Kiều Mãn Nguyệt thầm nghĩ, đối phương có hai đứa con, cô cũng có hai đứa em trai tiện nghi, lại nói cô đến cả một công việc đều không có, sau này kết hôn không thể thiếu chỗ phải tiêu tiền của Cố Thừa Phong.
Ai chịu thiệt còn chưa chắc nữa!
Lại nói, vốn dĩ cô chính là dự định tìm một công cụ kiếm tiền hình người, không phải sao?
Cố Thừa Phong trừ chuyện có hai đứa con không quá hoàn hảo, từ vẻ ngoài đến công việc lại đến thu nhập, quả thật vô cùng phù hợp với cô mà.
Trước giờ chưa từng có ai hoàn hảo cả.
Kiều Mãn Nguyệt nghĩ như thế, lại nở nụ cười nói: “Tôi....”
Cô vừa mới nói ra một từ, đã nhìn thấy sắc mặt của Cố Thừa Phong đột nhiên thay đổi, tiếp theo đó truyền đến tiếng “phụt tỏm” cùng với tiếng la hét khóc thét của đám trẻ con.
Kiều Mãn Nguyệt theo bản năng nhìn về phía âm thanh, chỉ thấy một trong những đứa trẻ chơi đùa bên bờ đối diện đã rơi xuống nước, lúc này đang ở trên mặt nước không ngừng vùng vẫy, trên bờ có người không ngừng la “Cứu mạng”.
Hồ là hình trái xoan, vị trí của Kiều Mãn Nguyệt và Cố Thừa Phong là đường thẳng khoảng cách ngắn nhất, nếu như chạy men theo ven bờ, lại là khoảng cách xa nhất,
Mắt thấy biên độ đứa trẻ vùng vẫy trở nên nhỏ lại, Cố Thừa Phong đã cởϊ áσ ngoài rồi, mặc áo ba lỗ nhảy xuống nước từ đầu bên đây của hồ, ra sức bơi về phía đứa trẻ.
Kiều Mãn Nguyệt hơi ngơ ra, cơ thể phản ứng lại trước não, ba chân bốn cẳng chạy thẳng về phía bờ đối diện.
Khoảng cách đến hồ thật sự dài hơi quá đáng, Kiều Mãn Nguyệt chạy đến nỗi choáng váng mới đến được vị trí đứa trẻ rơi xuống nước, hơn nữa bên bờ cô chạy là không có cây che chắn, mặt trời chiếu thẳng xuống.