Thừa lúc cô đang tắm, Cố Thừa Phong đi vào bếp để nấu cơm.
Khi Kiều Mãn Nguyệt đi ra, anh đang ngồi xổm trong sân rửa đậu và cà tím, xung quanh là bốn đầu củ cải nhỏ.
“Đến đây đi, cho mấy đứa mỗi người một chén sữa mạch nha để lót dạ.” Kiều Mãn Nguyệt vừa nói vừa thả hai bím tóc đang cuộn xuống.
“Tôi không muốn uống, tôi muốn ăn cơm.” Đại Bảo bĩu môi.
Mãn Ý thấy thế do dự, nhỏ giọng nói: “Em cũng không uống.”
Mãn Hoài: . . . . . .
Vẻ mặt cậu bé tràn đầy không nỡ, “Em cũng không uống.”
Kiều Mãn Nguyệt giật giật khóe miệng, cũng không ép buộc, “Đi đi, mấy đứa không uống, chị uống với Nhị Bảo.”
Mãn Hoài nghe vậy phút chốc ngẩng đầu, giơ nhanh tay nhỏ bé lên, “Em đây cũng uống!”
Nói xong cậu bé quay đầu liếc mắt nhìn Mãn Ý, còn nói thêm: “Anh trai cũng uống, chị cũng cho anh trai một chén đi.”
Mãn Ý lập tức lắc đầu, “Anh không uống.”
Mãn Hoài sửng sốt, nhìn cậu bé rồi nhìn Đại Bảo, vô thức nhướng mày.
Đại Bảo thấy cậu bé nhìn về phía mình, không khách khí nói với cậu bé: “Anh nhìn tôi làm gì, cũng không phải là tôi không cho anh ta uống, là tại chính anh ta không muốn uống.”
Mãn Ý mím môi không nói.
Kiều Mãn Nguyệt không hiểu tại sao bọn họ còn nhỏ tuổi lại có nhiều suy nghĩ như vậy, “Được rồi, chị pha cho mỗi đứa một chén, không uống thì đổ đi.”
Đại Bảo nghe vậy có chút tức giận, “Cô như vậy là sao? Tôi đã nói không uống.”
Kiều Mãn Nguyệt không để ý lắm, “Vậy thì con đổ đi.”
“Đồ phụ nữ xấu xa!” Đại Bảo hổn hển.
Vừa dứt lời, Cố Thừa Phong nãy giờ vẫn im lặng cảnh cáo nhìn cậu bé, “Cha thấy con ngứa da, ai dạy con nói như vậy hả?”
Đại Bảo tức giận trừng mắt nhìn anh, “Các người cùng nhau hợp lại ăn hϊếp con!”
“Ai có thời gian rảnh rỗi ăn hϊếp con, cha cảnh cáo con, sau này còn để cha nghe thấy con gọi đồng chí Kiều Mãn Nguyệt là người phụ nữ xấu xa, cha sẽ đánh con, cha nói được làm được.” Cố Thừa Phong trầm giọng nói.
Đại Bảo xoa thắt lưng biểu cảm không phục, không dám cãi lại gì, hừ lớn tiếng với Cố Thừa Phong.
Kiều Mãn Nguyệt không quan tâm đến ân oán giữa hai cha con họ, pha năm bát sữa mạch nha xong, cô bưng bát của mình lên, ngồi trên băng ghế nhỏ ngoài hiên, vừa uống vừa thưởng thức.
Nhị Bảo mới tập đi, bé thất tha thất thểu như con vịt con đi theo phía sau mọi người, dùng tay nhỏ nhắn chỉ vào miệng mình, cuống cuồng “A a a”.
Mãn Ý di chuyển một chiếc ghế dài nhỏ, để bé ngồi bên cạnh Kiều Mãn Nguyệt, sau đó đút cho bé từng chút một bằng thìa.
Đại Bảo uống một hơi xong, đặt bát xuống, lấy tay lau miệng, thấy Mãn Ý đang cho Nhị Bảo uống, cậu bé nhíu mày đứng trước mặt Kiều Mãn Nguyệt, “Tại sao cô để cho anh ta đút em gái tôi ăn?”
Kiều Mãn Nguyệt nhướng mày nhìn cậu bé, “Con muốn đút sao? Mãn Ý, Đại Bảo muốn tự mình đút em gái, em cầm chén cho thằng bé đi.”
“Ai nói vậy, tôi không cần!” Đại Bảo vội vã chạy đi.
Kiều Mãn Nguyệt cố ý nói: “Chính con còn không chăm sóc em gái, còn mong chờ người khác chăm sóc sao?”
Khuôn mặt nhỏ của Đại Bảo nhăn lại, “Bây giờ em ấy là con gái cô, cô phải chăm sóc em ấy.”
Kiều Mãn Nguyệt chớp mắt, cười xấu xa nói: “Bây giờ con đã nhận mẹ là mẹ của con rồi?”
“Không phải đâu!” Đại Bảo hừ một tiếng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ kiêu ngạo.
“Vậy em gái của con, con tự mình chăm sóc đi.”
Đại Bảo xoay người chạy vào bếp, “Cha! Nhìn người này đi!”
Vào đúng lúc này, đột nhiên có tiếng gõ cửa từ sân truyền đến.
Một giọng nam vang lên: “Đoàn trưởng Cố.”