Chương 46

Vốn dĩ cô cho rằng Cố Thừa Phong nhất định sẽ đồng ý yêu cầu của bà cụ Lưu, không ngờ anh lại nói ra những lời này.

Bên cạnh bọn họ có một ông chú đang chú ý tới bọn họ, lúc này mới đi tới cẩn thận nói nhỏ: “Nếu không tìm được giường trống, tôi có thể đổi với mọi người.”

Nói xong, ông ta lặng lẽ vươn ra hai ngón tay.

Bà cụ Lưu lập tức thở ra một hơi, giọng điệu cứng rắn: “Cám ơn, chúng tôi không cần!”

Ông chú cũng không tức giận, chỉ nhấn mạnh có thể tìm ông ta nếu cần, rồi quay người trở về giường của mình.

Kiều Mãn Nguyệt nhún vai nói với bà cụ Lưu, “Bà xem, có rất nhiều cách, chỉ cần xem bà có sẵn lòng hay không.”

Vẻ ngoài hiền lành của bà cụ Lưu cuối cùng không duy trì được nữa, bà ta đen mặt nói: “Tôi chỉ là muốn đổi chỗ, cô cứ một mực từ chối. Cho dù Tiểu Cố có là đồng đội của con trai tôi, tôi cũng phải kể với Phó đoàn trưởng con trai tôi về binh lính dưới quyền của nó một chút.”

Kiều Mãn Nguyệt nghẹn không nói nên lời, cảm thấysâu sắc đầu đối phương có lỗ hổng, “Bà cụ, tôi khuyên bà nói năng cẩn thận.”

Bà cụ Lưu nói xong lập tức hối hận, lúc này nghe lời nói của Kiều Mãn Nguyệt, cũng không dám nói thêm nữa, sợ bản thân lại nói lung tung ảnh hưởng tới con.

Cuối cùng, bà cụ Lưu âm trầm đưa mẹ con Giả Kim Hoa rời đi.

Kiều Mãn Nguyệt nhìn Cố Thừa Phong, nhỏ giọng hỏi: “Con của bà ta là ai?”

Cố Thừa Phong liếc cô một cái, trầm giọng nói: “Yên tâm đi.”

Kiều Mãn Nguyệt nghe vậy thật sự yên tâm, cô tin rằng Cố Thừa Phong không phải là loại người nói không biết suy nghĩ.

“Lưu Căn Vinh là Phó đoàn trưởng của anh.” Cố Thừa Phong nói, “Có năng lực, lúc ở chung với các anh em luôn nói về mẹ và vợ ở nhà thế nào, anh còn thật sự nghĩ giống như lời anh ta nói.”

Kiều Mãn Nguyệt nhớ lại những lời ngày đó cô nghe được trên xe, không nhịn được cười nhạo một tiếng.

Cô không tin có người lại không biết đức hạnh của mẹ ruột mình, nói cho cùng là không thèm để ý mà thôi.

Cố Thừa Phong tự nhiên nghĩ tới điểm này, “Đợi đến đảo Nam m, anh sẽ tìm anh ta nói chuyện.”

Kiều Mãn Nguyệt thờ ơ “Ừm” một tiếng, chuyện này cũng không liên quan gì đến cô.

Sau khi ăn xong, Kiều Mãn Nguyệt ném bốn đứa trẻ cho Cố Thừa Phong, đi đến toa tàu đã giao hẹn với người tối qua.

Những người trong toa nhìn thấy Kiều Mãn Nguyệt đều chào hỏi, còn có người nhiệt tình nhét thức ăn vào tay cô.

Thời đại này đồ ăn là thứ đắt đỏ, cô đương nhiên là không thể nhận, tối hôm qua cô và anh trai kia không ngờ mọi người nhiệt tình như vậy, cho nên bây giờ hai người hoàn toàn không có cách nào nói chuyện.

Kiều Mãn Nguyệt suy nghĩ, quyết định đưa anh ta về buồng xe của mình.

Có Cố Thừa Phong ở bên, không lo đối phương có tư tưởng không trong sạch, dù sao trước sức mạnh tuyệt đối, bất cứ mưu kế gì cũng đều là hổ giấy.