Kiều Mãn Nguyệt nhíu mày, "À" một tiếng, "Nếu như nhà họ Tống không tốt như vậy, tại sao cô lại muốn đổi với tôi?"
"Tất nhiên là bởi vì tôi có thể sinh con trai!" Kiều Quế Lan kiêu ngạo nâng cằm.
Kiều Mãn Nguyệt: ...
Kiều Quế Lan thúc giục, "Cô cứ nói có được hay không? Có đổi không?"
"Cô biết nhà họ Tống là muốn tìm sinh viên đại học đi?” Kiều Mãn Nguyệt quan sát cô ta, "Sao tôi nhớ ngay cả cấp ba cô cũng không thi đậu?"
Sắc mặt của Kiều Quế Lan bỗng nhiên trở nên khó coi, "Cô đậu đại học thì có gì đặc biệt hơn người, còn không phải là đi mới một năm đã về rồi sao? Trong thôn này ai chẳng biết, những năm qua tiền cha mẹ cô cung cấp cho cô ăn học đều trôi xuống sông?"
Kiều Mãn Nguyệt nhún vai, không quan tâm, "Vậy được, chỉ cần đoàn trưởng gì đó của cô đồng ý, tôi có thể gặp mặt anh ta một lần.”
Gặp một lần cũng không có tổn thất gì.
Hơn nữa hình như Kiều Quế Lan không đơn giản, biết được rất nhiều chuyện nha.
Trái lại là Kiều Quế Lan thấy vẻ mặt bình tĩnh của Kiều Mãn Nguyệt thì vô cùng kinh ngạc, cô ta nhớ lúc trước cũng có người nói Kiều Mãn Nguyệt là sinh viên đại học giả.
Kiều Mãn Nguyệt tức giận tại chỗ, không giống với bộ dạng hờ hững không thèm để ý của lúc này.
Chẳng qua thay đổi suy nghĩ một chút, Kiều Quế Lan cảm thấy là Kiều Mãn Nguyệt giả bộ, mới vừa rồi không đồng ý chỉ là cố ý làm bộ làm tích, nói không chừng trong lòng còn vô cùng vui vẻ vì được xem mắt với Đoàn trưởng, cho nên lúc này mới có thể bình tĩnh như vậy.
Kiều Quế Lan dùng một loại vẻ mặt "Tôi đã nhìn ra", "Vậy cô cứ chờ tin tức của tôi đi."
Vốn dĩ Kiều Mãn Nguyệt cho rằng chuyện sẽ không nhanh chóng như vậy, nhưng không nghĩ đến buổi chiều ngày hôm sau, Kiều Quế Lan đã hào hứng chạy đến, để cho cô đến cửa hợp tác xã mua bán ở thị trấn gặp mặt với đối phương.
Kiều Mãn Nguyệt: ???
"Cô thật sự đã nói xong với người ta rồi sao?"
"Nói xong rồi." Kiều Quế Lan trợn trắng mắt, "Anh ta biết cô là sinh viên, rất hài lòng với cô."
Kiều Mãn Nguyệt vô cùng nghi ngờ lời này.
Chẳng qua cô suy nghĩ một chút, vẫn quyết định đi xem thử, dù sao cô thật sự không chịu nổi mỗi ngày đều xuống ruộng kiểm điểm công.
Ngày hôm sau, sau khi Kiều Mãn Nguyệt gửi hai em trai tiện nghi cho bác gái Kiều, đi tới công xa, ngồi chuyến xe đến thị trấn.
Từ công xã Hồng Kỳ ngồi xe đến thị trấn mất một tiếng đồng hồ, vừa nóng vừa chen chúc, đường lại không dễ đi, xe lung lay lắc lư, Kiều Mãn Nguyệt xém chút nữa muốn bất tỉnh nhân sự.
Sắc mặt cô tái mét xuống xe, lại ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi chầm chậm bình thường lại , lúc này mới đi về phía hợp tác xã mua bán.
Cửa hợp tác xã mua bán người qua người lại, nhưng cũng có nhiều đồng chí hoặc là đứng hoặc là ngồi ở đó, nhìn dáng vẻ giống như đang đợi người.