Chương 33

Kiều Mãn Nguyệt thật sự bị chọc giận đến mức bật cười: "Kiều Quế Lan, tôi không so đo với cô là nỡ mặt cô đã giới thiệu đối tượng cho tôi, nhưng cô cũng đừng một lần hai lần được voi đòi tiền, tôi nói thật với cô, với cái tên Tống Gia Bảo - bám váy mẹ kia, dù có cho tôi cũng không muốn, cũng chỉ có cô xem anh ta là bảo bối thôi!"

"Lại nói, lời mới vừa rồi của cô, thuộc về hành vi cố ý giả tạo hư cấu sự thật, tổn hại đến danh dự của tôi, đã tạo thành tội phỉ báng. Tôi yêu cầu cô nói xin lỗi với tôi, nếu không tôi sẽ đi tố cáo cô!"

Lúc Kiều Mãn Nguyệt nói lời này, cô đang ngồi trên máy cày, thấp hơn một cái đầu so với Kiều Quế Lan đang đứng.

Cho dù cô hơi ngửi đầu nhìn đối phương, nhưng khí thế tản ra vào lúc này, vẫn làm cho trái tim của Kiều Quế Lan đập thật nhanh, cũng làm cho cô ta không chú ý đến từ ngữ hiện đại bám váy mẹ kia.

Kiều Quế Lan theo bản năng buộc miệng nói: "Thật xin lỗi, là tôi nói bậy."

Cô ta nói xong mới phản ứng lại được, lại nhìn ánh mắt phức tạp của những người khác và vẻ chế giễu trên mặt của Kiều Mãn Nguyệt, sắc mặt của Kiều Quế Lan nhất thời trở nên rất đỏ, vô cùng khó coi.

Cô ta cắn răng, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, hơi liếc nhìn Mãn Ý Mãn Hoài, lộ ra sự ác ý, "Giả bộ giống như mình vĩ đại lắm, đừng tưởng rằng tôi không biết, trong lòng cô đang nghĩ lúc nào thì vứt bỏ Mãn Ý Mãn Hoài."

Kiều Mãn Nguyệt nghe được lời này, Kiều Quế Lan đã không phải là lần đầu tiên chắc chắn trong tương lai cô sẽ vứt bỏ Mãn Ý Mãn Hoài.

Cô hơi híp mắt quan sát Kiều Quế Lan.

Sự chú ý của các thôn dân đều không ở chỗ này, bọn họ đều chú ý đến lời của Kiều Mãn Nguyệt.

Nếu đối tượng kết hôn của Kiều Mãn Nguyệt không phải là Tống Gia Bảo, vậy chính là người đàn ông tái giá có hai đứa con?

Các thôn dân trố mắt nhìn nhau.

"Không trách lại nói chuyện khí thế như vậy, thì ra là làm mẹ kế cho người ta." Lúc trước bác gái bị Kiều Mãn Nguyệt chặn họng không nói ra lời nào, lúc này trực tiếp xuy một tiếng, quái gở nói: “ Mãn Nguyệt à, cháu như vậy cũng rất tốt, không cần sinh con đã có con lớn như vậy. Không giống như Đại muội nhà bác, muốn có con còn phải đi dạo một vòng quỷ môn quan mới có." Bà ta nói xong còn làm bộ cảm thán một chút.

Kiều Mãn Nguyệt không bị ảnh hưởng bởi chuyện này.

Trái lại là bác gái Kiều bị làm cho tức giận đến mức trợn trắng mắt: "Mẹ kế thì thế nào? Cháu rể của tôi thu nhập cao, công việc ổn đinh, tính cách tốt, quan hệ gia đình đơn giản, còn mạnh hơn đứa con rể đánh vợ nhà bà."

Kiều Mãn Nguyệt nghe được lời này, cũng không nhịn được hơi cong môi muốn cười.

"Khoác lác ai mà không biết?" Bác gái kia khinh thường ra mặt: "Nếu tốt giống như bà nói, người ta có thể vừa ý Mãn Nguyệt của bà à?"

Lời này vừa ra, mọi người vây xem rối rít gật đầu đồng ý.

Bác gái Kiều tức giận đến mức hơi tức ngực, bà ấy chống eo thở hổn nói: "Mãn Nguyệt nhà tôi là sinh viên!"