Đôi mắt Mãn Ý đỏ lên, hít lỗ mũi ê ẩm, "Không được, anh là anh, nào có chuyện anh trai để cho em trai đi kiếm tiền, anh kiếm tiền em đi học."
"Em ngốc lắm, khẳng định học không giỏi, anh đi đi." Giọng nói của Mãn Hoài tràn đầy nức nở.
"Em đi." Mãn Ý.
Hai đứa bé vừa nói chuyện vừa nhỏ giọng khóc.
Ngoài cửa Kiều Mãn Nguyệt nghe được, không nhịn được co quắp khóe miệng. Vốn dĩ cô đã ngủ rồi, chỉ là buổi tối uống quá nhiều nước, đột nhiên bị buồn tiểu nên tỉnh lại, không nghĩ đến đi nhà vệ sinh xong, hai đứa em trai tiện nghi vẫn còn đang nhỏ giọng nói chuyện.
Cô đi vào là muốn nhắc nhở hai đứa bé nhanh ngủ đi, nếu không ngày mai phải ngồi xe lửa, sẽ trở nên mệt mỏi hơn.
Không ngờ lại nghe được câu chuyện "Cải xanh nhỏ sắp bị vứt vỏ không ai thương không ai yêu" của hai đứa bé.
Kiều Mãn Nguyệt bất đắc dĩ gõ cửa phòng của hai anh em, "Còn nhỏ tuổi đừng suy nghĩ bậy bạ, như vậy sẽ không cao lên được đâu."
Mãn Ý Mãn Hoài bị dọa cho giật mình, vô cùng ăn ý ngồi bật dậy trên giường.
Giọng nói của Mãn Ý mang theo chút nức nở, vừa xấu hổ vừa cuống cuồng giải thích: "Chị ơi, chị còn chưa ngủ sao? Em và em trai chỉ nói bậy bạ mà thôi."
Mãn Hoài đã xuống giường chạy đi mở cửa, đôi mắt của cậu bé hồng hồng, nhìn chằm chằm Kiều Mãn Nguyệt: "Chị ơi, chị sẽ không vứt bỏ em và anh trai đúng không?"
Rốt cuộc Kiều Mãn Nguyệt cũng phản ứng lại buổi chiều tại sao Mãn Ý lại hỏi như vậy, hoàn toàn là vì thiếu cảm giác an toàn, mà hai đứa bé không có cảm giác an toàn, lại là do cô tạo thành.
Thật ra cô cũng không xem hai đứa bé là trách nhiệm của mình, chỉ là cô chiếm dụng thân phận của người ta, không có cách nào báo đáp ân tình của cha Kiều mẹ Kiều, cho nên đối tượng bồi thường của cô biến thành hai đứa bé này.
Kiều Mãn Nguyệt sờ đầu Mãn Hoài, dắt cậu bé trở về giường, ôm cậu bé ngồi vào bên cạnh Mãn Ý.
Cô mượn ánh trắng từ cửa sổ trong phòng chiếu vào, nhìn vào mắt của hai đứa bé: "Yên tâm đi, chị là chị của các em."
Giọng nói vô cùng nhẹ, nhưng vừa trịnh trọng lại nghiêm túc.
Hôm sau.
Trời còn chưa sáng Kiều Mãn Nguyệt đã thức dậy, cô nấu nửa nồi cơm, lại làm một đĩa lớn trứng chiên hành lá, trứng gà là cô đổi với chị dâu Kiều tối hôm qua.
Trong nhà có hai cà mèn nhôm lớn cha Kiều mẹ Kiều để lại, cô đựng tràn đầy hai cà mèn, lại luộc mười quả trứng gà còn lại.
Cô bỏ cà mèn và trứng gà luộc vào trong túi, dẫn hai đứa bé ăn phần cơm còn lại và trứng chiên cố ý giữ lại.
Lúc này, mặt trời đã lộ nửa mặt lên chân trời.
Cửa sân bị gõ, giọng nói của bác gái Kiều vang lên, Kiều Mãn Nguyệt không có nhiều thời gian, cũng không rảnh kể lể tạm biệt với bà ấy, vội vàng giao chìa khóa nhà cho bà, nhờ bà ấy có rảnh thì giúp trông nhà một chút, đồ trong nhà đều có thể sử dụng, cũng có thể lấy đi dùng.
Một giờ sau, Kiều Mãn Nguyệt dẫn theo hai em trai tiện nghi bao lớn bao nhỏ ngồi lên máy cày của đại đội.