Mãn Ý thấy em trai không nói, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, chạm đến ánh mắt quan sát của Kiều Mãn Nguyệt, lập tức trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé tràn đầy căng thẳng, "Em trai muốn đi ra ngoài chơi, em lo lắng bên ngoài nguy hiểm, không cho em ấy đi, cho nên em ấy liền tức giận."
Mãn Hoài không phục, cả khuôn mặt đều đang viết "Em có rất nhiềi lời muốn nói", chẳn qua cuối cùng vẫn mặc cho Mãn Ý giải thích, không lên tiếng phản bác.
Kiều Mãn Nguyệt nhướng mày, đứa trẻ lớn rồi cũng có bí mật nhỏ, mặc dù cô thật sự tò mò, nhưng nếu hai em trai tiện nghi không muốn nói, cô cũng sẽ không ép.
Cô nhìn mặt trời, còn có thời gian, không tính là quá gấp.
Kiều Mãn Nguyệt bắt đầu chỉ huy: "Các em đi xem thử đồ của mình đi, thu dọn mấy thứ cần là được, sau đó lại bỏ vào trong túi, ngày mai chúng ta phải đi theo anh rể của các em."
Cô vừa nói xong, rốt cuộc hai đứa bé đang tức giận lẫn nhau cũng nhớ ra được chuyện này.
Mãn Hoài vội vàng hỏi, "Chị, chị thật sự đã kết hôn với người đó rồi?"
Kiều Mãn Nguyệt tức giận vươn tay gõ đầu cậu bé một cái, nghiêm túc uốn nắn: "Không thể không biết lễ phép, sau này anh ta chính là anh rể của em."
Mãn Hoài rụt cổ một cái, đầu bị gõ đau cũng không dám vươn tay sờ, "Em sai rồi, là anh rể."
Mãn Ý không nói gì, bộ dạng nhìn vào rất giống tâm sự nặng nề.
Trong lúc lơ đãng Kiều Mãn Nguyệt liếc mắt nhìn thấy, trong lòng hơi kinh ngạc, cô nghiêng đầu nhìn Mãn Hoài một cái, lại nhìn Mãn Ý một cái: "Hôm nay các em đi ra ngoài bị khi dễ à? Sao lại không vui như vậy?"
Cô không có suy nghĩ đến chuyện do mình kết hôn, dù sao cô cũng đã nói sẽ dẫn theo hai anh em đi cùng.
Mãn Ý thấp thỏm nhìn cô, do dự mấy giây, mới nhỏ giọng nói: "Anh rể đồng ý để chị dẫn em và em trai đi theo sao?"
"Nếu anh ta không đồng ý, sao chị có thể kết hôn với anh ta được?" Kiều Mãn Nguyệt đi vào phòng bếp lấy nồi ra, giọng điệu có lý chẳng sợ.
Mãn Ý nghe vậy, khuôn mặt căng thẳng thoáng thả lỏng một cái, cậu bé len lén nhìn Kiều Mãn Nguyệt một cái, hơi cong môi mỉm cười, "Vậy em và em trai đi thu dọn đồ đạc."
"Đi đi." Kiều Mãn Nguyệt không suy nghĩ nhiều.
Bây giờ đại khái khoảng ba giờ chiều, Kiều Mãn Nguyệt ăn ở thị trấn rồi, nhưng hai đứa bé còn chưa ăn gì, chẳng qua hai đứa bé đã sớm thành thói quen, mặc dù cảm giác đói, cũng không không phải không chịu đựng được.
Kiều Mãn Nguyệt không nấu món phức tạp, cô nấu cơm xong, lại xào một bó cải xanh, cơm trưa đơn giản rất nhanh đã làm xong, cô nấu cơm trắng hơi nhiều, Mãn Ý Mãn Hoài có thể ăn no cả bụng.
Ba chị em bắt đầu kiểm kê đồ vật trong nhà, Kiều Mãn Nguyệt bây giờ cũng phát hiện, hai anh em Mãn Ý và Mãn Hoài chỉ có ba bộ quần áo, hai đứa bé vẫn luôn thay phiên nhau mặc, mà một mình cô lại có bảy bộ.
Kiều Mãn Nguyệt: ...
Cô không nói gì, trong đầu nghĩ có thể thể đến đảo Nam Âm nhìn thử xem có thể dùng quần áo của cô sửa thành hai bộ, cho hai em trai mặc hay không.