Chương 2

Cha Kiều mẹ Kiều đã đánh đã chửi đã khuyên, đều không làm gì được cô.

Cho đến khi cha Kiều mẹ Kiều qua đời ngoài ý muốn, Kiều Mãn Nguyệt không chỉ phải nuôi sống bản thân, càng phải gánh vác trách nhiệm nặng nề chăm sóc hai đứa em trai còn nhỏ, cô không thể không giống như những người trong đội sản xuất khác ra ruộng kiếm tiền.

Kiều Mãn Nguyệt hoàn toàn không chịu nổi cực khổ làm việc, dẫn đến bữa đói bữa no, kéo dài nửa năm, lương thực và số tiền còn lại trong nhà đã ăn xài hết, Kiều Mãn Nguyệt vừa mệt vừa đói vừa khổ, lựa chọn vứt bỏ hai đứa em trai còn nhỏ, nhảy sông.

Đợi đến khi cô được người vớt lên từ trong sông, sau khi tỉnh lại, chủ nhân của cơ thể đã trở thành Kiều Mãn Nguyệt đến từ hiện đại rồi.

Kiều Mãn Nguyệt đối diện với nhà không có tiền không có thức ăn, nhìn em trai tiện nghi chờ được cho ăn, chỉ có thể mỗi ngày ra ruộng kiếm tiền công.

Thế nhưng quay mặt xuống đất quay lưng lên trời chưa được một tháng, cô đã say nắng bảy tám lần, trên tay trên chân đều là mụn rộp, trên mặt trên cổ bị phơi nắng đến nỗi lột da từng lớp.

Trong lòng Kiều Mãn Nguyệt không ngừng than khổ.

Bác gái Kiều cũng nhìn không nổi nữa, bà ấy biết cháu gái yếu ớt, nhưng mà không biết lại yếu ớt như vậy? Bà ấy cùng với bác trai Kiều suy nghĩ, để Kiều Mãn Nguyệt tìm một người đàn ông có năng lực, sau này không cần sống ngày tháng cực khổ nữa.

Suy nghĩ của Kiều Mãn Nguyệt với bà ấy không hẹn mà trùng.

Ở trong thời đại này Kiều Mãn Nguyệt đã hai mươi mốt tuổi rồi, được tính là cô gái già, mà trong hiện đại đã sống ba mươi lăm năm cũng chưa kết hôn, tìm một người chồng, làm công cụ hình người kiếm tiền cũng không quá đáng đi?

Tất nhiên là không quá đáng , vì thế đã có chuyện xem mắt ngày hôm nay.

Đối tượng xem mắt của Kiều Mãn Nguyệt tên là Tống Gia Bảo, cha mẹ đều làm việc trong công xưởng gốm sứ nhà nước ở thị trấn, là gia đình công chức hai chén cơm sắt, trong thời đại này thật sự vô cùng tốt.

Lời nguyên vẹn của bác gái Kiều là, nếu không phải thân phận sinh viên của cô, Tống Gia Bảo đến cả nhìn cũng sẽ không nhìn cô một cái.

Kiều Mãn Nguyệt nghĩ đến những thứ này, lại nhớ đến hôm nay gặp mặt với Tống Gia Bảo, khóe miệng không nhịn được co rút, sợ là cô bị tắc nghẽn mạch máu não mười năm, mới nghĩ không thông mà kết hôn với Tống Gia Bảo.

“Mãn Nguyệt, Tống Gia Bảo này có chỗ nào không tốt? Sao mà không thích hợp rồi vậy?” Sau khi bác gái Kiều phản ứng lại, đuổi theo nắm lấy Kiều Mãn Nguyệt hỏi: “Bác cũng từng gặp cậu ta, dáng người cao ráo, nhìn có vẻ không tệ, điều kiện gia đình lại tốt, chúng ta cũng xem như trèo cao rồi đó.”

Kiều Mãn Nguyệt liếc bà ấy một cái, vừa đang muốn nói chuyện.

Sau lưng hai người đột nhiên truyền đến một giọng nói: “Kiều Mãn Nguyệt.”