Chương 3

Ký ức nhanh chóng lướt qua trong đầu, cô nhanh chóng xác định được mục tiêu của mình.

Việc hiện tại cô cần phải làm là làm sao lấy ra bằng chứng một cách tự nhiên hợp lí nhất.

Bởi vì Tân gia trong ký ức ban đầu của cô rất giống với Tân gia ở kiếp trước nên Tân Ngưng rất nhanh đã chấp nhận Tân gia.

Giờ đây Tân gia rơi vào hoàn cảnh này, Tân Ngưng mới có thể tự do suy nghĩ về kiếp trước.

Cũng may những cái tư liệu nghiên cứu đã được cô đem đi giấu kĩ nên cũng khôgn cần lo lắng bị quân địch tìm tới, ngoài ra cô còn lưu lại kí hiệu, người trong nhà nhất định có thể thuận theo những kí hiệu đó mà tìm ra tư liệu, chỉ là...

Cô lại là người đi trước một bước, Tân Ngưng cảm thấy trong lòng khó chịu nhưng cô không biểu đạt những cảm xúc này ra ngoài mặt.

Cô không thể tiếp tục nằm được, Tân Ngưng nghĩ, cũng không biết trong lúc choáng váng, Tân gia có gặp rắc rối gì hay không, gần đây Tân gia quá loạn, cô lại còn bị bệnh, đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

Cơn sốt đã dịu đi nhưng cô thấy vẫn hơi choáng váng, khi vén chăn lên, vừa tiếp xúc với không khí, Tân Ngưng đã lạnh kém chút gần như muốn chui lại vào trong chăn, nhưng cô vẫn nhịn lại, tay run rẩy cầm chiếc áo khoắc và chiếc quần bông để ở cạnh giường. Tân Ngưng giữ quần áo, nhìn chằm chằm vào hai bộ.

Sờ vào có cảm giác khô ráo thoải mái, còn kèm theo mùi thơm tươi mát như được phơi qua ánh mặt trời, tâm tình Tân Ngưng đột nhiên khá hơn hẳn, mò mẫm mặc vào, cuối cùng cũng xua đi được một phần không khí lạnh lẽo.

"Tiểu Ngưng?" Triệu Phân Phương đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Tân Ngưng đang xỏ giày, bà sợ hãi kêu một tiếng, hẳn là bị dọa sợ. Trước đó, Tân Ngưng cứ như vậy ngất xỉu trong vòng tay bà, nếu không phải chồng bà nói không có vấn đề gì, bà có khi cũng ngất đi theo.

Tân Ngưng nghe được âm thanh này, ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ trước mặt, chết tiệt cái thân thể này... Tân Ngưng há miệng nhưng vẫn không thể kêu lên.

Triệu Phân Phương cũng không quan tâm đến việc này, bà chỉ nghĩ con gái mình vẫn còn cảm thấy áy náy, vội vàng chạy tới đỡ Tân Ngưng, đầu tiên sờ trán cô, sợ hãi nói: "Cuối cùng cơn sốt cũng lui, Tiểu Ngưng, con còn nơi nào không thoải mái không?"

Tân Ngưng lắc đầu: "Tôi không sao nhưng đầu có hơi choáng váng".

"Đầu còn choáng sao, vậy cũng đừng dậy, mẹ mang cho con cháo đến, có đói bụng không ?" Triệu Phân Phương sờ mái tóc dài tàn ra của Tân Ngưng, trìu mến nói.