Chương 9: Tiểu Ngưu Cứu Người

Huyện thành thập niên 70 cũng không nhộn nhịp bằng ở hiện đại, Tô Điềm Điềm nhìn thấy thì có cảm giác thất vọng.

Những người ở trên xe trâu lại không như vậy, vừa mới đến huyện thành thì giống như được bơm máu gà chạy nhanh qua tranh nhau mua đồ, vì thế mới nói đừng bao giờ coi thường sức chiến đấu của phụ nữ, đặc biệt là những phụ nữ làm công việc chăm sóc gia đình.

( Chúc mừng ký chủ đã nhận được: 10 điểm giá trị khen ngợi, điểm của ký chủ hiện tại là: 68 điểm )

Hàn Thầm đem miếng bánh đậu xanh cuối cùng, đút cho Tô Điềm Điềm.

Tô Điềm Điềm ăn xong, đôi mắt cong cong thỏa mãn, tâm tình rất tốt, còn vui vẻ cười một cái với tiểu soái ca.

Nụ cười của Tô Điềm Điềm hiện giờ với thân phận là một con trâu thì không nhìn ra cái gì cả, nhưng mà có cái gọi là trong mắt người yêu thích thì nó cũng thành con trâu xinh đẹp, Hàn Thầm trong lòng hô to, thật đáng yêu.

Tiểu ngưu sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ? mỗi một lần đều chọc vào điểm đáng yêu của hắn.

Hàn Thầm đi tới huyện thành cũng không phải là không có việc gì để làm, hắn lập tức mang theo Tô Điềm Điềm đi đến bưu cục.

Có thể đem theo trâu lại đây, không thể không nói vẫn là trường hợp đầu tiên. Làm cho mọi người đều chú ý tới, đặc biệt là những người mang theo trẻ con, những cái đó đối với bọn nhỏ chính là thực mới lạ.

Có thể tới bưu cục, phần lớn là người huyện thành, không giống như ở nông thôn đều có thể tùy ý nhìn thấy.

Bưu cục người tới rất nhiều, Hàn Thầm muốn đi xếp hàng ở cửa nhỏ.

Lúc này thì không có biện pháp nào mang theo Tô Điềm Điềm, Hàn Thầm chỉ có thể để nó một mình đứng đây chờ mình, sờ sờ đầu của nó trấn an.

Trên người của trâu có dây thừng, có thể đem nó trói vào cây cột bên cạnh, nhưng hắn không muốn tiểu ngưu phải chịu tội.

Hàn Thầm phải đi xếp hàng nên chỉ có thể đứng từ xa mà quan sát xung quanh nó, không cho nó rời khỏi tầm mắt của mình.

Tô Điềm Điềm thì vô tâm vô phế mà liếʍ môi, bên mép còn dính chút hương vị của bánh đậu xanh, nghĩ còn muốn ăn tiếp…

Mấy đứa trẻ vừa thấy Hàn Thầm rời đi, nên không còn cố kị, cả đám liền chạy nhanh đến bên cạnh Tô Điềm Điềm.

Tô Điềm Điềm, “....” không nghĩ có một ngày cô lại được hoan nghênh như vậy.

Nhưng mà Tô Điềm Điềm nghĩ vẩn quá đơn giản, bởi vì tiểu hài tử còn có một loại gọi là hùng hài tử, chỉ một lát mà vừa véo mặt lại vừa nhổ lông của cô.

Tô Điềm Điềm rất tức giận, nhưng mà vẫn phải chú ý vì chúng chỉ là những đứa trẻ, không thể làm bị thương chúng.

Ta không thể trêu vào còn không thể trốn sao

Ta trốn!

Tô Điềm Điềm rốt cuộc cũng không phải là một con trâu bình thường, có thể cũng mấy đứa trẻ chơi chiến thuật người đuổi ta trốn thì chuẩn cmnr.

Đem những đứa trẻ xoay vòng quanh, làm bọn chúng mệt mỏi mà thở hồng hộc, nhưng làm thế nào cũng không bắt được cô.

Nhưng lại làm mấy đứa trẻ nổi giận, nhìn Tô Điềm Điềm bẹp bẹp miệng.



Cô đột nhiên có dự cảm bất thường.

“Oa ~”

“Oa ~”

một đứa ngẩng đầu khóc , đồng thời liền kéo theo mấy đứa khác cùng khóc.

Tô Điềm Điềm tâm thật mệt, có câu này không biết có nên nói không, các ngươi ỷ lớn hϊếp nhỏ, không đúng là ỷ nhiều người khinh thường ta ít người sao?

Những đứa trẻ đó vừa khóc, liền đem người nhà của mấy đứa nhỏ quay đầu lại xem, rồi nổi giận đùng đùng mà nhìn về phía Tô Điềm Điềm.

Trán của Tô Điềm Điềm đổ mồ hôi lạnh, nhớ tới Hàn Thầm, bọn họ không đối tốt với cô như tiểu soái ca nhà mình.

Hàn Thầm ngươi mau quay lại, ngươi mà không quay lại, trâu nhà ngươi liền bị người ta khi dễ.

( Kích phát nhiệm vụ hằng ngày: cứu người! trách nhiệm của trâu thần là gì? Đương nhiên là cứu người rồi! Nhiệm vụ hoàn thành khen thưởng 20 giá trị khen ngợi.)

Hệ thống vừa thông báo nhiệm vụ xong, thì ông cụ xếp hàng ở phía sau, đột nhiên ngất xỉu ngã xuống, dẫn đến mọi người đều vây xem. Thế nên tầm mắt của mọi người đang đặt trên người Tô Điềm Điềm đều bị hấp dẫn nhìn về phía đó, Tô Điềm Điềm thở dài một hơi, lúc này không trốn đi còn chờ đến khi nào?

Cô ỷ vào chính mình sức lớn, thân thể lại to, phía sau còn có xe trâu nên dùng sức kéo xe qua bên đó.

Lão gia tử lúc này đang che ngực, những người đang vây xem đều không có một chút ý thức, từng người cãi cọ xô đẩy nhau ầm ĩ, nhưng không một ai dám tiến lên giúp đỡ, đều sợ bị ăn vạ, mọi người ở đây đều không giàu có, sợ cứu người ta rồi còn bị người ta đổ oan, thế mới nói làm người tốt thật khó.

Tô Điềm Điềm nhìn khuôn mặt của lão gia tử bắt đầu trắng bệch, cô cúi đầu nhìn thân thể hiện tại của mình, cảm thấy cần suy nghĩ một biện pháp vẹn toàn.

“Ký chủ cần nắm chắc thời gian để hoàn thành nhiệm vụ, sinh mạng của đối tượng nhiệm vụ đang cận kề nguy hiểm.”

Trong đầu Tô Điềm Điềm suy nghĩ thật nhanh, năm đó thi đại học, cũng không cần phí nhiều tế bào não như vậy.

Trước mắt cô đột nhiên sáng ngời, Hàn Thầm!

Tìm Hàn Thầm để hắn giúp mình giải quyết vấn đề khó giải quyết này.

Tô Điềm Điềm ra sức chui vào, trực tiếp chui vào chính giữa đám đông, cô điên cuồng lắc đầu, cảm thấy chính mình sắp bị ép thành một cái bánh dẹp.

“Ta nhìn thấy một con trâu.”

“ta hình như cũng thấy được.”

“Nó tại sao lại ở đây!”

Có người kinh ngạc chỉ vào Tô Điền Điềm đang sắp đi đến bên cạnh người ông cụ.

Tô Điềm Điềm đi đến bên cạnh ông cụ, lúc này sắc mặt của ông ấy đã bắt đầu chuyển sang màu tím, cô biết chuyện này không thể chậm trễ được nữa.

“Mu mu mu mu!”

Tô Điềm Điềm cố gắng khiến cho giọng mình lớn nhất có thể, không ngừng kêu lên.



“Con trâu này là ai mang đến đây! mau đem nó kéo ra ngoài.’’

Có người tiến đến muốn kéo cô ra ngoài, chính là bị Tô Điềm Điềm dùng chân đá qua, chặn đường đi của người nọ, không thấy cô đang kêu Hàn Thầm sao?

Người nọ lảo đảo vài bước rất tức giận nói, “Con trâu này, lá gan cũng thật lớn.”

Hàn Thầm thật vất vả mới chờ được sắp tới lượt của mình, chỉ còn hai người nữa thì đến hắn, nhưng bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng trâu kêu, trong lòng hắn liền căng thẳng, quay đầu nhìn lại chỗ lúc nảy liền không thấy tiểu ngưu của mình đâu cả.

Hắn chỉ vừa cùng người ta nói vài lời, mà tiểu ngưu đã không thấy đâu.

Hàn Thầm không nhịn được, liền vội vàng rời khỏi đội ngũ chuẩn bị đi ra ngoài tìm trâu.

Mọi người đứng ở phía sau đều kinh ngạc hướng hắn hô, “Ngươi không xếp hàng nữa sao?” đội ngũ dài như vậy chờ đến lượt mình thật không dễ dàng.

Hàn Thầm, “Ngươi lên trước đi, ta không nhìn thấy thân ảnh của nó, phải ra ngoài xem nó có đang gặp chuyện gì!”

Người phía sau, vẻ mặt như hiểu rõ, đi vội vàng như nhất định đó là đối tượng a.

Khi Hàn Thầm tìm được Tô Điềm Điềm, vừa lúc thấy một nam nhân biểu cảm hung ác đang từng bước ép sát nó.

Hàn thầm lập tức hét lên, “Ngươi định làm gì?”

Nam nhân kia hỏi lại, “Ngươi là ai? Đừng xem vào chuyện của người khác.”

Tô Điềm Điềm nhìn thấy Hàn Thầm, tức khắc trước mắt sáng ngời, cứu tinh tới.

Cô lập tức chạy về phía Hàn Thầm, dùng chân kéo ống quần của hắn, muốn nhanh chóng kéo hắn qua chỗ của lão gia tử đang nằm.

Hàn Thầm thấy tiểu ngưu từ động ghé sát vào mình, tự cho là lúc không có hắn ở bên cạnh nó bị người ta bắt nạt, hắn liền ôn nhu và trịnh trọng nói, “Ngươi yên tâm, ta nhất định bắt hắn ta phải xin lỗi ngươi.”

Tô Điềm Điềm, “....” tiểu soái ca ta biết ngươi muốn lấy lại công đạo cho ta, nhưng hiện tại không phải là lúc nói chuyện này a.

Ngôn ngữ không thông, làm Tô Điềm Điềm rất nôn nóng ra sức kéo Hàn Thầm đi vào bên người ông cụ, đang bị mọi người gắt gao vây xung quanh, giơ chân lên chỉ chỉ vào hắn, rồi lại chỉ vào xe bò.

Hàn Thầm rốt cuộc cũng hiểu, tiểu ngưu là muốn cứu người, Mà Hàn Thẩm cũng không phải là loại gặp người sắp chết trước mặt mình mà nhẫn tâm bỏ đi. Hắn Lập tức bế lão gia tử lên xe trâu, chuẩn bị đi đến bệnh viện để chữa trị.

Hàn Thầm vội vàng, trực tiếp ngồi lên xe chuẩn bị xuất phát.

“Ai nha, người thanh niên ngươi coi chừng lão nhân kia tỉnh dậy sẽ ăn vạ ngươi.”

Một đại nương nhìn thấy, lại thấy hàn Thầm tuấn tú, lịch sự, quần áo lại sạch sẽ tốt bụng mà nhắc nhở.

Lại không nghĩ tiểu tử này nghe đều không muốn nghe trực tiếp rời đi, thật không biết tấm lòng người tốt.

Người bên cạnh liền nói, “Nói với hắn làm gì, người ta muốn làm người tốt, thì chuẩn bị chờ bị người khác ăn vạ đi.”

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau: Làm một con trâu tham tiền.