Qua mấy ngày, Tô Điềm Điềm đã thích ứng với sinh hoạt khi làm một con trâu.
Hôm nay cuối cùng trời cũng trong xanh, mưa tạnh rồi đường đất cũng không còn lầy lội nữa. Những người phụ nữ của đại đội Hồng Dương chuẩn bị đi vào huyện thành để mua sắm.
Từ lúc biết Tô Điềm Điềm ăn thức ăn của con người cũng không gặp vấn đề gì, mỗi ngày Việc Hàn Thầm thích nhất là đút đồ ăn cho nó.
Lúc thì bánh quy, có khi lại là kẹo mềm, làm Tô Điềm Điềm rất là thích ý.
Hiện giờ, đồ ăn ngon mọi người còn luyến tiếc ăn, nói gì là cho trâu ăn.
Mà Hàn Thầm càng đút càng thêm nghiện cảm giác này.
Hôm nay Tô Điềm Điềm được Hàn thầm dắt ra bên ngoài, nhưng không cảm thấy khác thường gì, chỉ nghĩ là đi phơi nắng.
Hàn Thầm dắt trâu đi đến đầu đại đội, liền thấy có mấy người phụ nữ đang nói chuyện phiếm vô cùng náo nhiệt
Nơi đó đã có thật nhiều người đứng chờ, đều là những người muốn đi lên huyện thành.
Một phụ nữ trong đó nhìn thấy Hàn Thầm liền nói, "Thành niên trí thức hàn, cuối cùng cậu cũng tới."
Cung tiêu xã trong huyện mỗi ngày đều có số lượng nhất định, không đi sớm căn bản là không mua được.
Một người khác nhìn thấy Tô Điềm Điềm phía sau Hàn Thần, liền trước tiếp đem một cái cỗ xe để trên người nó.
Tô Điềm Điềm quay đầu nhìn, thì thấy một vật giống như xe đẩy bằng tay.
Để xong bà ta còn vỗ vỗ tay, cao hứng hét lên, " mọi người của đại đội Hồng Dương, chuẩn bị lên xe đi lên huyện thành nào."
Tô Điềm Điềm đen mặt, đây là xe trâu trong truyền thuyết?
"Mu mu!"
Tô Điềm Điềm giãy dụa, nhưng chỉ tốn công vô ích.
Thấy không được, Tô Điềm Điềm quyết tâm chuẩn bị mang chạy trốn.
Cáo từ! bổn tiểu thư không hầu hạ.
Xe trâu bị Tô Điềm Điềm dùng sức lắc, làm mấy người đứng bên cạnh xe cũng bị hất hết đất lên quần áo.
Mấy người phụ nữ nhìn thấy dáng vẻ này của nó, kinh hãi không thôi, căn bản không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này.
Nhanh tay lau lung tung trên mặt, liền chạy tới kéo xe trâu lại.
Bốn chân của Tô Điềm Điềm dùng sức đi về phía trước, ân….chạy không được, lại dùng sức….
( Kích phát nhiệm vụ hằng ngày: thân là một trâu thần phải vì đại đội mà tạo phúc, kéo xe trâu chở người đi huyện thành, khen thưởng 10 điểm giá trị khen ngợi )
Tô Điềm Điềm trong lòng cảm thấy không dễ chịu, cảm thấy cô đến đây là dùng để kéo xe chở người.
Sức của một con trâu làm sao so được với sức nhiều người như vậy. Thật nhanh đã bị bắt lại.
Mỗi lần đi huyện thành sẽ bị bùn bắn bẩn hết quần áo, nhưng những người phụ nữ này cũng không cam tâm tình nguyện bỏ qua.
Trên xe trâu luôn có dây cương, là thứ dùng để dạy dỗ trâu không nghe lời khi đi trên đường.
Người phụ nữ đeo cỗ xe trâu cho Tô Điềm Điềm, thấy cô không nghe lời liền muốn đánh cô.
Lần này chết chắc rồi!
Mắt Tô Điềm Điềm nhắm chặt, một roi này mà đánh xuống, trên người phải kiểu gì cũng bị lột mất một lớp da .
Kết quả trên người lại không cảm thấy đau đớn như đã nghĩ.
"Hàn Thầm, ngươi chỉ vì che chở cho đồ súc sinh này, mà muốn cũng ta đối nghịch sao?" Bà ta cười lạnh nói.
Hàn Thầm hiểu rõ tình huống trước mắt, hắn hẳn nên buông tay để bà ta tùy ý dạy dỗ nó.
Bất quá chỉ là một con trâu, hắn một mình xuống nông thôn, ở nơi này chưa có căn cơ gì, nếu bị người ta ghi hận thì mất được hơn nhiều.
Nhưng nó không giống, bắt đầu từ khi nhìn thấy tiểu ngưu. Hàn Thầm liền không khống chế được mà quan tâm, trêu trọc nó.
Tiểu ngưu rất thông mình, không giống như một con trâu mà lại càng giống người hơn, Hàn Thầm không thể nào coi nó là súc sinh được.
Lại nói lúc trước hắn bị thương, là do nó chữa trị cho, nó còn nguyện ý chia đồ ăn cho hắn, Hàn Thầm không nhớ được đã bao lâu rồi, mình không được người khác quan tâm nhiều vậy!
Cho nên hắn nhất định phải che chở cho nó.
Hàn Thầm ôn hoà cười nói, "Ta tất nhiên là không muốn cùng tẩu tử đối nghịch, chỉ là trâu là do ta chăm sóc, dạy dỗ thế nào cũng là chuyện của ta."
Bà ta nghe thấy lời này, khuôn mặt trầm xuống, sắc mặt đen thui như muốn bốc khói.
Hàn Thầm chân thành nói, "Ta đều là vì tẩu tử mà suy nghĩ, con trâu này mấy hôm
trước thiếu chút nữa đã chết, việc này toàn đội đều biết, tùy rằng hiện tại nhìn thấy tốt, nhưng ai đảm bảo chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa, đến lúc đó đại đội trưởng hỏi đến, ai sẽ là người chịu trách nhiệm."
Bà ta hung hăng phun ra một ngụm nước miếng, "Lão nương cũng không tin nó còn có thể thông minh như vậy."
Nước miếng thiếu chút nữa phun lên trên
người Tô Điềm Điềm.
Hàn Thầm nhìn động tác thô lỗ của bà ta, mặt không chút biểu tình nhíu mày nói, "Trâu của đại đội, bị bà Lưu nhổ mất rất nhiều lông, bây giờ chỉ còn lại một lớp lông mỏng, nên thiếu chút nữa bị lạnh mà chết, một roi của tẩu tử đánh xuống, tẩu tử nói có thể xảy ra chuyện gì không, nếu bị đại đội trưởng nhìn thấy trên người trâu có vết thương, ông ấy cũng không tha cho người làm ra.
Thái độ của bà ta thả lỏng, nhưng lại không thể tự mình xuống đài được.
Mắt thấy sắp trưa, mấy người phụ nữ bên cạnh cũng khuyên bà ta.
Bà ta mới tức giận bĩu môi, không nói nữa.
Hàn Thầm đi đến bên cạnh Tô Điềm Điềm sờ sờ đầu cô, từ trong túi lấy ra bánh đậu xanh lúc nãy nó ăn còn thừa đút tiếp cho nó.
Tô Điềm Điềm đang định không để ý đến hắn, lừa mình tới để kéo xe bò, nhưng căn bản việc này không phải do tiểu soái ca có thể từ chối được.
Nguyên thân cũng đã kéo xe được hai năm, làm sao có thể đột nhiên không kéo nữa.
Khó chịu một chút, Tô Điềm Điềm vẫn là nhịn xuống, đầu lưỡi quét một cái thì đã ăn xong bánh đậu xanh, nể tình hương vị bánh đậu xanh rất tốt, mà tha thứ cho hắn.
Lần này không cần Hàn Thầm phải dỗ nó, Tô Điềm Điềm tự giác đi đến kéo xe trâu, ai! Làm trâu cũng thật không dễ dàng.
Những người phụ nữ đó nhìn thấy hành động động của Hàn Thầm đều ghen tị, thanh niên trí thức Hàn này thế mà dùng đồ ăn tốt như vậy cho một súc sinh ăn, các cô nhìn đều cảm thấy đau lòng, trước đây cũng không thấy hắn phá của như vậy.
Bẹp bẹp
m thanh nuốt đồ ăn của Tô Điềm Điềm truyền vào tai của mọi người.
Ùng ục ~
Có người nhìn không được liên tục nuốt nước miếng.
Trong đó có một cô gái tết tóc, quét mắt qua Hàn Thầm, nói lời thấm thía, "Thanh niên trí thức Hàn, ngươi a…. thói quen này của ngươi thật không được, đồ ăn tốt như vậy sao có thể để cho một súc sinh ăn."
Thứ kia cô ta đã thấy qua trên quầy của Cung Tiêu Xã, phải vài mao một cân, gọi là bánh đậu xanh.
Nếu cô là đối tượng của thanh niên trí thức Hàn thì quá tốt rồi, đến trâu còn có thể tiêu c
Cả tiền vốn như vậy, thì thanh niên trí thức Hàn có thật nhiều tiền!
Có tiền không không mua lương thực, lại mua đồ vật không thể chống đói, còn để cho trâu ăn.
Đây chính là suy nghĩ của mọi người.
Tô Điềm Điềm kéo theo những người này, còn tưởng sẽ rằng sẽ đem bản thân ngã sấp xuống, nhưng không nghĩ tới lại nhẹ như vậy, rốt cuộc đây cũng không phải là thân thể của chính mình.
Nguyên thân đã kéo xe được hai năm, nên cũng đã quen.
Hàn Thầm ngồi ở phía trước xe bò, lên xe rồi hắn liền quang minh chính đại, từng miếng từng miếng đút cho Tô Điềm Điềm.
Mùi của bánh đậu xanh thơm ngào ngạt, vô tình lôi kéo người trên xe bò.
Tô Điềm Điềm ăn đến thật vui vẻ, cắt một miếng răng rắc liền nuốt xuống luôn.
Người trong đại đội phần lớn là một ngày chỉ ăn hai bữa cơm, buổi sáng cùng buổi tối, mà buổi sáng đều không ăn lương thực chính.
Tô Điềm Điềm mỗi khi ăn một miếng, cái miệng đều phát ra âm thanh thoả mãn, làm cho mọi người đều đỏ mắt
Dưới tình huống kí©h thí©ɧ như vậy bụng đều mau đói, xe bò hết đợt này đến đợt khác truyền ra tiếng kêu lọc cọc lọc cọc.
Mấy người da mặt mỏng thì đỏ bừng cả khuôn mặt.
Bất quá có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm Hàn Thầm, mọi người ngồi gần như vậy chắc chắn hắn nghe thấy, thế mà cũng không cho mọi người một ít, tất cả đều đút cho trâu ăn!
Còn Hàn Thầm thì vờ như không nghe thấy, vẫn tiếp tục đút đồ ăn cho Tô Điềm Điềm.
Tiểu ngưu của hắn thật đáng thương, phải kéo nhiều người như vậy, nên nhất định phải bồi bổ thật tốt, trên người nó vẫn quá gầy!
Hắn chỉ hận tiểu ngưu là tài sản của đại đội, không phải là của một mình hắn, nên Hàm thầm phải trơ mắt nhìn tiểu ngưu chịu khổ.
Không được! Hắn còn muốn bồi bổ cho nó nhiều hơn.
Lộ trình từ đại đội đi đến huyện thành, những người khác cảm giác như sống một ngày mà dài bằng cả một năm, chưa bao giờ lại thấy hâm mộ một con trâu như vậy.
Tác giả muốn nói: Hàn Thầm: tiểu ngưu nhà ta đối xử với ta đặc biệt tốt, chẳng những giúp ta trị thương, còn đem đồ ăn của chính mình nhường cho ta ăn, Làm ta thật cảm động.
Hệ Thống trâu thần: thật xin lỗi, đó là do ta phân phó.
Tác giả: màn thầu đó là của ngươi
Người đứng xem: trời ạ! Cuối cùng là người nào nói thật.
Tô Điềm Điềm: không nghĩ tới chúng ta lại có cùng một suy nghĩ, tiểu soái ca thật có mắt nhìn
—--------
Sự kiện xe bò:
Hàn Thầm trong đầu suy nghĩ: tiểu ngưu quá đáng thương, cần phải được bồi bổ.
Tô Điềm Điềm: bẹp một tiếng đồ ngon đã ăn hết, tiếp tục há miệng.
Người trên xe bò: nó mà đáng thương vậy chúng ta càng đáng thương hơn nó.
Ùng ục~
Chúng ta cũng muốn ăn.