Chu Nhị Nha nhìn thấy Hàn Thầm cười trong lòng liền nghĩ, ôn nhuận như ngọc bất quá cũng chỉ như vậy.
Chu Nhị Nha hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng lên tiếng, “ Ta làm bánh từ hoa tươi, nghĩ đưa cho thanh niên trí thức Hàn một ít nếm thử.”
“Mu mu”
Tô Điềm Điềm đã xem qua tiểu thuyết nên biết, bánh hoa tươi mà nữ chủ làm thật sự rất tốt, ăn lại đặc biệt ngon. Tô Điềm Điềm mới đầu là muốn ăn, nhưng nhưng suy nghĩ một chút lại thôi.
Hàn Thầm nói từ chối, “Xin lỗi, cái này quá quý trọng, ta không thể lấy, đồng chí Chu vẫn giữ lại cho người nhà mình ăn đi.”
Tô Điềm Điềm nghiêng đầu, chọc vào người Hàn Thầm không rõ tại sao sạn phân quan lại cự tuyệt ý tốt của nữ chủ.
Đây chính là nữ chủ a!
Thỏ con thấy cô làm như vậy, cũng học theo.
Hàn Thầm lại hiểu nhầm là tiểu ngưu đói bụng, liền từ trong túi lấy ra hai miếng điểm tâm đút cho một lớn một nhỏ ăn. Vật sở hữu của hắn, còn chưa đến mức để người khác phải đút ăn.
Chu Nhị Nha có chút xấu hổ, cô ta đem túi giấy để ở một bên. Nhìn về phía lưỡi hái được đặt ở bên cạnh, ánh mắt có chút tối tăm.
Nam nhân đều thích hiền thê lương mẫu, hiện tại là thời điểm để cho cô ta biểu hiện.
Chu Nhị Nha cầm lưỡi hái lên liền nhanh tay cắt cỏ.
Chu Nhị Nha là tiểu thư đến từ cổ đại, đôi tay từ nhỏ chỉ dùng để học cầm kỳ thi họa chưa từng làm việc nặng. Từ khi xuyên đến đây, trừ bỏ ngày đầu tiên bị bắt đi cắt cỏ dưới ruộng, nhưng sau này nhờ tiền bán bánh hoa tươi mà kiếm được một công việc nhẹ nhàng ở đại đội, bình thường là làm công việc quản lý kho hàng.
Với tay chân vụng về hiện tại của Chu Nhị Nha mà lại muốn tự mình cắt cỏ, đã thế cô ta còn nhận nhầm hoa màu thành cỏ mà cắt luôn.
Mấy người Hàn Thầm nhìn thấy vậy mày lập tức nhăn lại.
Cố tình Chu Nhị Nha lại cảm thấy bản thân mình làm rất tốt, vì thế càng ra sức cắt.
Ngữ khí của Hàn Thầm có chút lãnh đạm, “Đồng chí Chu không cần cố sức, để ta tự mình làm là được.”
Chu Nhị Nha nghe thấy lời nói của đối phương, lại nghĩ rằng Hàn Thầm là đang quan tâm cô ta, trong lòng liền vui vẻ lưỡi hái đang giơ lên liền đột ngột quay đầu, lại khiến cho cánh tay cầm lưỡi hái vung một đường đi xuống, đúng lúc đó Tô Điềm Điềm lại vẫy cái đuôi của mình đến.
“Mu!”
Chuyện xảy ra quá nhanh, Tô Điềm Điềm còn chưa kịp phản ứng đã bị cắt một đường lên cái đuôi của mình.
Tại sao mỗi lần đều là cô bị thương!
Trong lòng Chu Nhị Nha luôn coi tiểu ngưu chỉ là một con súc sinh, nên không quan tâm đến chuyện nó có bị thương hay không. mà lòng lại luôn cảm thấy Hàn Thầm đang quan tâm cô ta, còn làm ra vẻ ngượng ngùng, “Thanh niên trí thức Hàn, ta không có việc gì.”
Trong tay cô ta còn cầm lưỡi hái nhìn rất sắc bén, phía trên còn lưu lại vết máu rất chói mắt.
Thỏ con ở bên cạnh Tô Điềm Điềm, nhìn thấy nó bị thương, lập tức đỏ hai con mắt, vuốt cái đuôi của nó an ủi nói, “Hô…hô…Không đau.”
Tô Điềm Điềm quay đầu nhìn xem cái đuôi phía sau của mình, cô có nên cảm thấy may mắn là nữ chủ không lập tức đem cái đuôi của cô cắt mất luôn không.
Mu….mu.
Hàn thầm trong nháy mắt liền thu lại ý cười, vừa nhanh chóng tiến lên kiểm tra cái đuôi của tiểu ngưu, vừa nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng hỏi, “Đôi mắt của đồng chí Chu không phải có bệnh chứ?”
Chu Nhị Nha còn chưa hiểu chuyện gì, theo bản năng nhìn Hàn Thầm hỏi, “Thanh niên trí thức Hàn nói vậy là có ý gì?”
Mặt Hàn Thầm không có một chút biểu tình nói, “Cô đem hoa màu coi thành cỏ mà cắt, còn cắt phải đuôi của tiểu ngưu khiến nó bị thương, nhưng lại làm như không thấy. Đôi mắt của đồng chí Chu ngày thường đều như vậy sao?”
“Mu mu”
Tô Điềm Điềm bởi vì đau đớn đôi mắt ngập nước nhanh chóng trợn to, lời nói này chẳng khác gì là châm chọc mắt của nữ chủ bị mù.
Tô Điềm Điềm đỉnh đỉnh Hàn Thầm, thấy hắn không dao động lại tiếp tục đỉnh tiếp.
Xong rồi nam chủ bởi vì cô mà làm mất hết mặt mũi của nữ chủ, sau này chuyện tốt của hai người mà thành, thì không phải bản mình sẽ ăn quả đắng sao?
Sắc mặt Hàn Thầm không vui, sờ đầu tiểu ngưu. Hắn biết tiểu ngưu cái gì cũng hiểu, còn rất thông minh, thế nhưng mọi hành động đều hướng về nữ nhân này.
Mấy lần trước vì tiểu ngưu không có bị thương, nên hắn cũng xem như chuyện nhỏ mà bỏ qua, không nghĩ tới hôm nay lại bởi bị cô ta mà gặp nạn.
Sắc mặt Hàn Thầm không tốt, nghiêng đầu nhìn về phía cô ta, “Đồng chí Chu, cô không nên một mình lại đây giúp đỡ làm gì, sẽ có ảnh hưởng không tốt, hơn nữa tôi cùng đồng chí Chu cũng không thân.”
Hàn Thầm cẩn thận giúp tiểu ngưu băng bó vết thương, ánh nắng chiếu lên khuôn mặt đẹp trai của hắn, làm mọi người đều ghé mắt nhìn.
Rất khó tưởng tượng hắn sẽ nói những lời không lưu tình đến như vậy
Chu Nhị Nha sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, cô ta thấy rõ thái độ lạnh nhạt cửa đối phương.
May mà công phu ngoài mặt của Chu Nhị Nha tốt, khắc chế nội tâm đang rất xấu hổ và giận dữ, mở miệng nói, “Ta là không chú ý nên mới đem hoa màu cắt mất, con việc của tiểu ngưu….”
Chu Nhị Nha bĩu môi, vừa rồi cô ta cũng đã liếc mắt nhìn qua cái đuôi kia, thấy cũng chỉ là một vết thương nhỏ, căn bản không cần phải làm ầm lên như vậy.
Chu Nhị Nha nhịn xuống tính tình của mình, biểu hiện rất lo lắng muốn xem vết thương của tiểu ngưu. “Tiểu ngưu không có chuyện gì phải không?”
Hàn Thầm, “Đồng chí Chu vẫn nên đi đi, còn có về sau cô cách tiểu ngưu xa một chút,”
Tô Điềm Điềm, “......”
Khụ khụ, lỗ tai cô không có nghe lầm đi.
Chu Nhị Nha chung quy vẫn nhịn không được, từ lúc xuyên đến đây cô ta lại có bàn tay vàng, nên trong lòng luôn có cảm giác ưu việt hơn người khác.
Chu Nhị Nha không vui, “Thanh niên trí thức Hàn, bất quá chỉ là một con trâu, ta còn có thể làm gì nó?”
Thỏ con nghe vậy không đợi Hàn Thầm mở miệng, liền tức giận mà dùng bàn tay nhỏ đánh cô ta.
“Hư…..bạc”
Nhân lúc Chu Nhị Nha chưa kịp phản ứng, liền đánh cô ta vài cái, sau đó đắc ý dào dạt mà nhìn Tô Điềm Điềm đòi khen thưởng.
Tô điềm Điềm, “Mu mu!”
Con thỏ ngốc của ta, đó chính là nữ chủ a, từ xưa đến nay người khi dễ nữ chủ thì đều không có kết cục tốt.
Hàn Thầm lại rất vừa lòng với hành động thỏ con liền cho nó một cái kẹo sữa, giống như khen thưởng
Tô Điềm Điềm đôi mắt to chớp chớp giơ chân hướng nữ chủ lắc qua lắc lại, “Mu mu”
Chúng ta đều là người tốt, ta cũng là một con trâu tốt.
Chu Nhị Nha thu lại tính tình, “Đứa trẻ này cũng thật là đáng yêu.”
Thỏ con lại dùng đôi mắt to của mình trừng cô ta.
Chu Nhị Nha không cam lòng, cầm một miếng bánh hoa tươi định cho tiểu ngưu, “Vừa rồi là ta không cẩn thận, đây là ta nhận lỗi với nó.”
ánh mắt của Tô Điềm Điềm sáng lên, Thơm qua, thật muốn ăn.
“Mu mu”
Hàn Thầm nhíu mày, điểm tâm của đối phương so với đồ hắn mua còn tinh xảo hơn , mùi hương cũng thơm hơn, trong lòng liền không dễ chịu ~