Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 70: Xuyên Qua Làm Một Con Trâu Thành Tinh

Chương 3: Đổi Một Người Chăm Sóc Mới

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Điềm Điềm nhìn cái sọt trống không thì bi thương, nghiêng mắt nhìn khuôn mặt tràn đầy sắc xuân của Chu Thúy Thúy.

Tô Điền Điềm ở hiện đại cũng đã nhiều lần nhìn thấy được ánh mắt hoa si này, đoán một chút liền biết chuyện gì xảy ra.

Chớp chớp mắt trong đầu lại nghĩ một ý đồ xấu, cô cử động thân thể nhưng không thấy đối phương chú ý, cố nén ghê tởm đem phân trâu mà mình vừa giẫm phải đặt bên chân của đối phương, đảm bảo rằng cô ta dù bước như thế nào cũng giẫm phải, Tô Điềm Điềm chính là người hay mang thù.

Hệ thống tỏ ra tự hào, "Ký chủ không nghĩ cô lại thông minh như vậy."

"Tất nhiên rồi."

Chỉ là trong quá trình thực hiện, bởi vì bốn cái chân không được khống chế tốt, mà Tô Điềm Điềm vô tình đυ.ng phải góc áo của Chu Thúy Thúy.

Thật là không biết giấu mặt vào đâu.

Chu Thúy Thúy đang nghĩ làm thế nào để Hàn Thầm có hảo cảm với mình, lại bị con trâu cắt ngang suy nghĩ.

Tô Điềm Điềm còn nghĩ sợ là cô ta sẽ thẹn quá hoá giận, nhưng lại phát hiện ánh mắt Chu Thúy Thúy nhìn mình ngày càng sáng lên.

Cô…cô ta muốn làm gì?

"Thành niên trí thức Hàn vừa mới từ tỉnh thành xuống đại đội, nhất định là không muốn xuống đất làm việc, nếu mình có thể giúp thanh niên trí thức Hàn giải quyết vấn đề này, nhất định thanh niên trí thức Hàn sẽ cảm động." Trong miệng lẩm bẩm nói xong, Chu Thúy Thúy căn bản không che giấu được vui sướиɠ! Tuy rằng Hàn Thầm đối với ai cũng ôn hoà lễ phép, nhưng luôn mang theo khoảng cách, trước mắt đúng là có một cơ hội tốt.

Trong lòng suy tính, Chu Thúy Thúy liền vội vàng cầm sọt đi đến nơi ở của thanh niên trí thức.

Tô Điềm Điềm bị ép nghe những lời trong lòng của cô ta, sau đó bình thản nhìn đống phân bị cô ta giẫm lên nhưng lại không phát hiện ra.

A…mình là người tốt, xem Chu Thúy Thúy đi vội vã như vậy nhất định là đi tìm người tên là Hàn Thầm kia, cô nhất định có thể giúp cho Hàn Thầm đối với Chu Thúy Thúy ấn tượng sâu sắc.

Thấy đối phương đã đi, Tô Điềm Điềm liền gọi hệ thống, "Hệ Thống mau cho ta một viên thuốc chống đói, cũng không biết đây là dạ dày gì nữa, sao lại tiêu hoá nhanh như vậy được chứ." Nhìn lại chiếc bụng bằng phẳng, cô thấy tâm thật mệt! Lúc này mới từ từ ăn hết một sọt cỏ, rõ ràng ở hiện đại cô cũng là một tiểu tiên nữ không có ăn nhiều như vậy, mà vừa mới đến nơi này đã biến mình thành thao hán tử ( một người thô thiển).

Hệ thống: "Đổi thuốc chống đói thành công, ký chủ bị trừ bốn điểm giá trị cả ngợi."

Tô Điềm Điềm cần viên thuốc nhỏ trong tay, thở dài một hơi, "Cô thật là thảm."

Cô nuốt viên thuốc xuống, quả nhiên là thứ được lấy từ hệ thống, hiệu quả thật tốt a.

Chuồng bò khắp nơi đều dơ bẩn, Tô Điềm Điềm liền dọn cho mình một chỗ sạch sẽ để nằm ngủ.

Không phải cô không nghĩ dọn dẹp lại chỗ này, nhưng mà cô không có sức lực để làm a, có ai đã thấy một con trâu có thể quét dọn chưa.

Tô Điềm Điềm lực lại ký ức về Chủ Thúy Thúy. Luôn cảm thấy cái tên Chu Thúy Thúy và Hàn Thầm có chút quen tai.

Vì muốn nói chuyện tốt này cho Hàn Thầm, mà Chu Thúy Thúy trực tiếp chạy đến chỗ ở của thanh niên trí thức, khi sắp đến nơi còn không quên chỉnh lại quần áo đầu tóc của mình.

Thành niên trí thức của đại đội Hồng Dương tất cả có hơn hai mươi người, chỗ ở của bọn họ là hai nơi gắn liền với nhau.

Lúc trước vì chào đón thanh niên trí thức xuống nông thôn xây dựng đất nước, đã bỏ ra không ít công sức, so với các nhà trong toàn đại đội thì đây là hai chỗ tốt nhất.

Trương Đồng cùng Mễ Đoá đang ở trong viện giặt quần áo của mình, vừa lúc nhìn thấy Chu Thúy Thúy đang đi đến.

Mễ Đóa Bĩu môi, "Đến! Lại đến tìm Hàn Thầm, cũng không nhìn lại xem cô ta lớn lên là cái dạng gì "

Trương Đồng kéo kéo góc áo của Mễ Đoá, "Bà cô nhỏ của ta, cô tốt xấu gì cũng nhỏ tiếng một chút chứ."



Mễ Đóa không thèm để ý, còn cố ý nói lớn hơn, "Sợ cái gì, lời ta nói chính là sự thật."

Mễ Đóa nói không hề kiêng dè, trược tiếp truyền đến tai của Chu Thúy Thúy.

Chu Thúy Thúy bàn tay túm chặt quần áo, nhìn qua hai người, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Mễ Đoá.

Vừa nhìn thấy đồ hồ ly tinh trước mặt, cô ta liền tức giận, rõ ràng lúc trước chưa có Mễ Đóa, mình vừa trắng lại xinh đẹp rất được mọi người yêu thích, chính là từ lúc đồ hồ ly tinh kia xuất hiện liền câu dẫn hết thành niên chưa lập gia đình trong đại đội, ai cũng đòi giúp cô ta làm việc

"Nếu ngươi còn dám nói bậy, có tin hay không ta sẽ phân cho ngươi công việc nặng nhọc nhất."

Mễ Đóa trợn trắng mắt nhìn cô ta, đối với lời uy hϊếp của Chu Thúy Thúy cũng không thèm để trong lòng.

Khi Chu Thúy Thúy đến gần, Mễ Đóa là người thường xuyên dọn dẹp nên rất mẫn cảm với mùi lạ, liền phát hiện trên chân của cô ta dính là thứ gì, không khỏi che miệng cười.

Trương Đồng cũng nhìn thấy, đang muốn nói lại bị Mễ Đoá kéo vào phòng.

Cô cũng không nghĩ đối với cái người chỉ dựa vào cha là đại đội trường mà thường xuyên gây chuyện kia nhắc nhở trên chân nàng ta có dính phân.

Chu Thúy Thúy nhìn thấy đối phương cười nhạo mình thì khe cắn môi, còn không phải chỉ là một thanh niên trí thức nhỏ thôi sao, sự việc hôm nay, cô sẽ nhớ kỹ.

Chu Thúy Thúy vòng qua chỗ ở của nữ thanh niên trí thức, đến chỗ mà cô ta muốn đến, các thành niên trí thức nam từ xa nhìn thấy cô, đã biết là tới tìm Hàn Thầm, liền nhìn hắn trêu ghẹo.

Hàn Thầm nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, nếu không phải cố kỵ cô ta là con gái của đại đội trưởng, hơn nữa chính mình thường ngày sẽ thể hiện khuôn mặt hoà nhã lịch sự, thì đã sớm tức giận. Những người ở trong đại đội nếu bị mình cự tuyệt, về sau đều không dây dưa với mình nữa, mà trong đó trừ bỏ Chu Thúy Thúy.

Hàn Thầm là người có tâm cơ, từ nhỏ sống cùng ông nội nên trong gia đình không ai nhận ra. Rõ ràng là con trai cả, nhưng hắn biết cha mẹ luôn muốn hắn thay thế Hàn Nhân xuống nông thôn, biết mình không thể phản kháng, vì vậy hắn lựa chọn chủ động xin đi, trước mặt cha mẹ lại thể hiện là một người con hiếu thảo, hiểu chuyện, để nhận được sự đau lòng và áy náy của hai người kia.

Cho nên từ lúc xuống nông thôn đến bây giờ cơ bản là chưa phải chịu qua cực khổ, mỗi tháng trong nhà đều gửi một bao lớn đồ vật cho hắn,

Dù sao cũng là con trai ruột, không đến mức đối xử quá tàn nhẫn.

Ngày đến đại đội Hồng Dương, hắn liền đeo lên khuôn mặt lịch sự, nhã nhặn, làm tăng sự hảo cảm mà không đắc tội người khác.

Nhưng lúc này hắn lại có chút hối hận, bởi vì gặp rất nhiều chuyện phiền phức, sớm biết vậy thì đã biểu hiện lạnh lùng một chút.

Nếu người đã tới tìm đây, Hàn Thầm cũng chỉ có thể đi ra ngoài gặp mặt Chu Thúy Thúy.

Chu Thúy Thúy thấy hắn đi ra, mắt liền sáng lên.

Hàn Thầm bất đắc dĩ mà hỏi, "Đồng chí Chu, cô tìm tôi có việc gì sao?"

Giọng nói của Hàn Thầm vẫn ôn nhu như ngày thường, cho nên cô ta không phát hiện được sự mất kiên nhẫn của hắn.

Chu Thúy Thúy nhìn vào mắt của Hàn Thầm, giống như bị nam châm hút lấy, còn đem cô ta hút đến chặt chẽ, "Thanh…. Thanh niên trí thức Hàn, chuyện là thế này, trong đại đội không phải là có một con trâu mà không có ai chăm sóc sao? Ta cảm thấy thanh niên trí thức Hàn là người thích nhất hợp làm việc này nhất, công việc rất nhẹ nhàng mà còn có thể kiếm được sáu bảy công điểm một ngày."

Thanh niên trí thức Hàn là người đẹp nhất của đại đội, trong nhà còn có tiền, lại là từ tỉnh thành xuống, vừa lúc xứng với con gái đại đội trưởng là cô ta, cái này giống như nương cô ta nói gọi là duyên trời tác hợp.

Hàn Thầm suy nghĩ, công việc chăm sóc trâu hiện tại đối với hắn đúng lúc là một cách để che giấu tốt.

Không nói đến việc không cần thư giới thiệu vẫn có thể đi lên huyện thành, mà hắn còn có nhiều thời gian rảnh làm công việc chăm sóc trâu hiện tại đối với hắn đúng lúc là một cách để che giấu tốt.

Không nói đến việc không cần thư giới thiệu vẫn có thể đi lên huyện thành, mà hắn còn có nhiều thời gian rảnh làm công việc riêng của mình.

Hàn Thầm do dự nói, "Đồng chí Chu, việc này đại đội trưởng có biết không?"

Chu Thúy Thúy biết hắn đã động tâm, khoé miệng hiện lên ý cười, "Đồng trí Hàn yên tâm, một lát ta nói một tiếng với cha ta là được."



Hàn Thầm hiểu rõ, đại đội trưởng coi trọng nhất là người con gái này, nhất định sẽ đồng ý, mặc kệ cô ta có ý đồ gì, hắn vẫn là thật lòng cảm ơn Chu Thúy Thúy.

Hắn quay vào nơi ở của thanh niên trí thức, lấy ra một ít trái cây, đồ hộp cùng với một túi kẹo sữa đưa cho cô ta.

Chu Thúy Thúy mắt nhìn mà không dám chớp lấy một cái, quả nhiên nương cô ta nói không sai, trong nhà Hàn Thầm thật sự rất giàu, về sau nếu nàng được gả qua nhất định sẽ được sống sung sướиɠ.

Trước khi đi, Hàn Thầm do dự mãi mới nói, "Giày của cô có dính phân."

Làm Chu Thúy Thúy quay đầu trực tiếp chạy mất, hơn nữa còn hung hăng liếc hắn một cái.

Nếu không phải chuyện tốt mà cô ta vừa nói cho mình, thì với tính cách của Hàn Thầm sẽ không làm loại chuyện tốn công vô ích này. Bất quá hắn cũng không nợ đối phương cái gì, trái cây, đồ hộp cùng kẹo sữa hắn vừa đưa cho cô ta xem như thù lao trả cho cô ta rồi.

Ngày hôm sau mới sáng sớm, Tô Điềm Điềm đã bị người kéo ra khỏi chuồng bò, cô lắc lắc cái đầu nỗ lực ngăn cơn buồn ngủ.

Bên ngoài vẫn còn ánh trăng, nhưng lúc này người trong đại đội đã bắt đầu làm việc.

Thân mình không có chút sức lực nào, dù sao cũng có người kéo mình đi, nên thân thể Tô Điềm Điềm mềm nhũn, dựa vào lực kéo để đi, làm người kia kéo đến mặt này đỏ bừng.

Hệ thống cũng cạn lời, "ký chủ, ngươi là trâu thần, cô có thể có chút cốt khí được không?"

Tô Điềm Điềm nghe tai này ra tai kia, cốt khí của cô từ lúc bị đưa đến nơi này còn xuýt chút nữa bị làm thịt thì đã mất hết rồi.

Tối hôm qua đại đội Hồng Dương mới có mưa, cho nên đường rất bẩn, Tô Điềm Điềm có bốn chân mà đi đứng còn rất khó khăn.

Cô rất mau đã được đưa đến nơi làm việc.

Đại đội trưởng đang ở phía trước chỉ huy mọi người làm, vừa thấy bọn họ tới, liền hài lòng gật đầu.

Đại đội trưởng đi đến chỗ Tô Điềm Điềm, vừa định sờ lông của cô, liền bị cô nhanh mắt nhìn thấy lập tức tránh đi.

Trời ạ, đây là thói quen gì? Không nói một lời liền muốn sờ lông của cô.

Thật ra đại đội trưởng chỉ muốn nhìn xem trâu một chút, không nghĩ tới lại bị ghét bỏ, hậm hực thủ tay lạ, con trâu này cũng rất kiêu ngạo á.

"Mọi người dừng một chút, trước tiên nghe ta nói."

Nghe đại đội trưởng lên tiếng mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phái ông ta, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.

Có người hỏi, "Đội trưởng, bên trên có chỉ thị quan trọng gì sao?"

Đội trưởng hắng giọng nói, "Ta vẫn luôn suy xét, này đã suy nghĩ kỹ, từ hôm nay trở đi, trâu của đại đội sẽ do đồng trí Hàn Thầm chăm sóc "

Mọi người đều kinh ngạc nhìn về phía đại đội trưởng, phải biết rằng công việc này từ trước đến này không tới phiên thanh niên trí thức làm.

Bà Lưu chanh chua hỏi, "Đại đội trường, dựa vào cái gì mà giao cho thành niên trí thức?"

"Đại nương, ngài xem lại lời nói của mình đi, đừng có việc gì cũng khua môi múa mép ( ăn nói không đúng đắn, ba hoa, khoác lác), tâm tư nhỏ nhẹn. Thanh niên trí thức thì làm sao? Là thanh niên trí thức thì không thể làm công việc chăm sóc trâu? Đây chính là vấn đề tư tưởng nghiêm trọng không thể bỏ qua."

Tô Điềm Điềm đứng một bên nhìn trò cười, hoàn toàn không cảm giác liên quan đến mình, ngược lại thăm dò nhìn về tiểu soái ca đang nói chuyện.

Tiểu soái ca này lớn lên thật là đẹp, so với thần tượng mà cô thích trước kia còn đẹp trai hơn, một khuôn mặt tuấn tú góc cạnh, làm cho ng ta cảm thấy thoải mái, nhìn cũng rất ngon miệng. Trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng, càng có vẻ tri thức hơn người khác, khi nói còn mang theo ý cười, làm cho mọi người sinh ra hảo cảm.

"Là Hàn Thầm! Không nghĩ tới ngày thường hắn ôn hoà lễ độ, hôn nay nói chuyện lại có thể sắc b
« Chương TrướcChương Tiếp »