Lúc này, một cảnh sát ở trong phòng đi ra, “Cục trưởng, ngài mau vào xem một chút đi, trong đó có một đứa trẻ từ lúc tới đây đến bây giờ vẫn luôn khóc, dỗ kiểu gì cũng không được a!”
Tô Điềm Điềm đỉnh đỉnh Hàn Thầm, chuẩn bị đi theo vào.
Tâm tình lúc này của Hàn Thầm rất tốt, cũng không ngăn lại.
Hắn nhìn về phía đầu trọc, “Anh trở về đi!”
“A?”
Hàn Thầm, “những đồ kìa một lát nữa tôi sẽ qua lấy.”
Đầu trọc, “vậy cũng được a!”
Tô Điềm Điềm vào phòng, quả nhiên người khóc chính là thỏ con. Cậu bé Vừa nhìn thấy Tô Điềm Điềm, lập tức dùng tay túm chặt lấy lông trên người của cô.
Hàn Thầm nhìn thấy mày liền nhăn lại, sau đó tiến lên đem tay của cậu bé kéo ra khỏi người Tô Điềm Điềm.
“Ngươi kéo làm đau nó.”
Cậu bé đỏ mắt đem bàn tay đang nắm chặt thả lỏng ra, nhưng chính là không chịu buông tay.
Tô Điềm Điềm không tán đồng nhìn về phía Hàn Thầm, “Mu mu”
Không phải là do hắn khiến cậu bé phải lôi kéo sao.
Hàn Thầm, “,,,,,” Bàn tay con đang vuốt lông cho tiểu ngưu liền cứng đờ.
Đứa trẻ này đặc biệt dính lấy Tô Điềm Điềm, thật không có biện pháp nên Tô Điềm Điềm đành phải ở lại chỗ này ngây người cả ngày.
Chính là chờ đến lúc tất cả những đứa trẻ khác đều đã được người nhà đến đón đi, nhưng thỏ con lại trước sau không thấy ai tới đón.
Cục cảnh sát tra xét dân cư mất tích, nhưng cũng không tìm thấy ai phù hợp. Hỏi mấy kẻ buôn người kia, thì bọn chúng chỉ khai là bắt được ở ga tàu hỏa.
Phạm vi như vậy lại càng khó tìm, nguyên bản đứa trẻ này nên ở lại cực cảnh sát, nhưng đứa trẻ đó đặc biệt dính Tô Điềm Điềm, từ đầu đến cuối đều không nói một lời nào.
Nhưng chỉ cần Tô Điềm Điềm vừa rời đi, nước mắt liền ào ào rơi xuống.
Đến buổi chiều, thời điểm Tô Điền Điền cùng Hàn Thầm rời đi, từ hai người liền biến thành ba.
Chờ đến khi đứa trẻ tìm được cha mẹ, thì Hàn Thầm sẽ phụ trách chiếu cố, Phiếu gạo hay gì đó thì cục cảnh sát sẽ tạm thời ứng trước.
Ra khỏi cục cảnh sát, vừa đi được vài bước , Hàn Thầm dừng bước chân, quay đầu lại nhìn một đầu củ cải cùng một con trâu.
Cả hai đều vô cùng đáng thương mà nhìn về phía hắn.
Hàn Thầm thở dài, lấy điểm tâm đút từng miếng từng miếng cho hai người.
Tô Điềm Điềm, “Mu mu”
Sạn phân quan đừng nóng giận, cùng lắm thì ta sẽ ăn ít lại.
Hàn Thầm đi đến chợ đen lấy đồ, địa điểm đã sớm hẹn trước.
Trên đường trở về, không tránh được bị mọi người thảo luận về đứa bé kia, mà Hàn Thầm cũng không có giải thích.
Thế cho nên, khắp Đại Đội Hồng Dương đều là tin đồn nhảm nhí về Hàn Thầm.
“Đứa trẻ mà thanh niên trí thức Hàn ôm về kia cũng thật là đẹp, kia phải được gọi là anh tuấn”
“Chúng ta chỉ là nông dân nên sinh không ra được một đứa trẻ xinh đẹp như vậy.”
“Ngươi nói, có thể hay không đó là con tư sinh ở trong thành của hắn.”
“Nói cũng phải, không phải của nhà mình, thời buổi này ai lại phí công nguyện ý nuôi dưỡng một đứa trẻ xa lạ.”
Việc này đều được bàn tán rộng rãi, đến cả một con trâu như Tô Điềm Điềm trong hai ngày này đều nghe được không ít.
Nếu có thể nói chuyện, Tô Điềm Điềm nghĩ sẽ trực tiếp tiến lên giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Trãi qua việc lần này, điểm giá trị khen ngợi của cô lập tức tăng lên.
Hôm nay cô đem sức lực lớn nhất, cùng da dày thịt béo đổi lấy quyền sử dụng vĩnh viễn. Chỉ có Trang bị đầy đủ, mới có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ.
( Đổi thành công, điểm giá trị khen ngợi của ký chủ hiện tại là 1438 điểm )
Hệ thống đã thăng cấp lên trung cấp, mở ra giao diện hệ thống trung cấp, lại nhiều thêm một số đồ vật như, cuốn sách mỹ thực: 10 tích phân, y thuật trung cấp: 300 tích phân, y thuật cao cấp: 500 tích phân, một giờ biến thành con người: 100 tích phân.
Ánh mắt của Tô Điềm Điềm nhìn chằm chằm vào hàng chữ một giờ được biến thành hình người. nhưng nhìn thấy phía sau ghi giá 100 điểm tích phân thì liền héo,
Tuy rằng cô nói giá trị khen ngợi vẫn đủ dùng, những cái không cần thiết thì vẫn là đừng đổi, nhìn là biết chúng rất quý giá rồi.
Cùng lúc đó Tô Điềm Điềm chú ý đến quyển sách dạy nấu ăn có giá cả tiện nghi nhất, 10 điểm tích phân là có thể mua được nên cũng không ảnh hưởng gì, mua cũng sẽ không bị hố, mà vừa nghe đến mỹ thực, Tô Điềm Điềm lại bắt đầu liền ngo ngoe rục rịch.
(Đổi thành công, hiện tại ký chủ có 928 điểm giá trị khen ngợi.)
Dưới Chân Tô Điền Điền liền xuất hiện một quyển sách dày nặng, cô cảnh giác nhìn 4 phía.
May mắn chính là mình đang ở chỗ đi vệ sinh sau núi, bằng không trong không gian trống rỗng đột nhiên xuất hiện một quyển sách, sợ là sẽ đem người khác hù chết.
Tô Điềm Điềm đem cái hố lấp lại, biểu tình nghiêm túc dùng chân mở sách ra.
Sau đó càng đọc đầu càng ngày càng to ra, Tô Điềm Điềm kiếp trước được mệnh danh là sát thủ phòng bếp không phải là không có có nguyên nhân.
Mới lật vài tờ, liền không kiên nhẫn.
Không đúng, bây giờ mình chỉ là một con trâu, làm sao phải nấu cơm. vẫn nên đem sách đưa cho Hàn Thần, cô chỉ cần chờ được đút cho ăn thôi.
Tô Điềm Điềm dùng chân đá sách về phía chuồng bò, thỏ con vừa nhìn thấy cô ánh mắt liền sáng ngời, lập tức dùng tay túm lấy lông của Tô Điềm Điềm không chịu buông.
Hàn Thần nghiêm mặt đem bàn tay của nhãi con kia kéo xuống, lại còn rất thản nhiên như không có chuyện gì.
Con mắt của thỏ con đỏ lên trừng mắt nhìn hắn, nhưng rốt cuộc cũng không có tiếp tục túm tiếp, mấy ngày nay đều là do Hàn Trầm chiếu cố sinh hoạt của cậu.
Tô Điềm Điềm cũng không có chú ý đến động tác nhỏ này của sạn phân quan, cô dùng chân chọc chọc Hàn Thầm, đem quyển sách kia kéo đến trước mặt.
Hàn Thầm cầm quyển sách lật xem vài tờ, càng xem đôi mắt càng sáng lên, không chớp mắt nhìn Tô Điềm Điềm.
Tô Điềm Điềm cúi đầu tỏ vẻ vô tội
Hàn Thầm giống như có điều suy nghĩ, xoa nhẹ mấy cái trên bộ lông của Tô Điềm Điềm, “Có muốn ăn thịt kho tàu không?”
Tô Điềm Điềm, “Mu mu”
Đôi mắt cô sáng lên, đến trước mặt hắn cọ cọ làm nũng.
Hàn Thầm vừa lòng, lúc trước có mua thịt ở chợ đen, vừa lúc lại có công thức nấu ăn này, liền phải bồi bổ cho tiểu ngưu thật tốt, béo một chút sờ mới thoải mái.
May mà Tô Điềm Điềm không biết suy nghĩ nghĩ của hắn.
Hàn Thầm ở chuồng bò nấu cơm, Tô Điềm Điềm dẫn thỏ con ra bên ngoài chơi.
Cậu bé Thỏ con này không biết có phải hay không do tính cách văn tĩnh, mà từ lúc được cứu ra chưa từng nói một câu. Tô Điềm Điềm bình thường không có chuyện gì liền cùng cậu đi nói chuyện.
“Thanh niên trí thức Hàn!”
Một lớn một nhỏ Tô Điềm Điềm đồng loạt quay đầu lại, nhìn thấy bên ngoài chuồng bò có khách không mời mà đến.
Thỏ con nghe thấy âm thanh bén nhọn này, trên mặt không khỏi trắng bệch, thân mình cũng đang run rẩy.
Mu mu!
Tô điềm điềm đau lòng chọc chọc vào người cậu, lại dùng đầu cọ cọ cậu. Tiểu gia hỏa này mỗi lần nghe thấy âm thanh lớn một chút liền sợ hãi!.
Thỏ con vành mắt hồng hồng, nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống.
Tô Điềm Điềm giương mắt muốn nhìn xem người đang nói chuyện là ai, dáng người tròn tròn không phải Chu Thúy thúy thì còn có thể là ai được.
Mấy ngày nay xuất hiện tin đồn nhảm nhí là cho Chu Thúy Thúy đã sớm chịu đựng không được, hôm nay lại đây là muốn hỏi đối phương một chút.
Ai ngờ vừa vào cửa nhìn ra bên ngoài liền thấy một tiểu nam hài, đôi mắt lập tức trở nên sắc bén.
Chu Thúy Thúy tiến lên kéo quần áo của thỏ con, bóp mặt cẩn thận xem xét.
Tô Điềm Điềm, “Mu mu mu”
Ngươi mau dừng tay cho ta!
Mặt của thỏ con bị Chu Thúy Thúy bóp thì nhanh chóng đỏ lên.
Tô Điềm Điềm đoán chừng Không kịp nghĩ đến cái gì đại đội trưởng với không đại đội trưởng, trực tiếp tiến lên dùng mông đẩy ngã Chứ Thúy Thúy, cứu thoát thỏ con khỏi bàn tay của cô ta.
Chu Thúy Thúy, “Ngươi đồ con trâu khốn kiếp này!”
Cô ta lớn như vậy, nhưng vẫn là lần đầu tiên bị người ta đẩy ngã.