Chương 28: Đến Cục Cảnh Sát

Tô Điềm Điềm chỉ huy đem một đầu dấy thừng đang trói bọn buôn người cột vào phía sau của xe bò, chỉ chờ thỏ con lên xe, liền lôi kéo một xe ngồi đầy người này đi đến cục cảnh sát.

Tô Điềm Điềm nguyên bản còn muốn đi tìm sạn phân quan trước, nhưng hệ thống nói hiện tại Hàn Thầm đang ở chợ đen. Nơi đó là chợ đen, mà hiện tại cô đang kéo một xe toàn là người nên cũng không muốn chạy đến đó tìm phiền toái.

Sạn phân quan ngươi lại chờ ta thêm một lát, một chút nữa ta liền đi tìm ngươi.

“Mu mu”

Tô điềm nhờ có hệ thống chỉ dẫn cho, nên không có bị lạc đường.

Tới huyện thành rồi, liền đi tìm cục cảnh sát.

Tô Điềm Điềm xung quanh đều là người, là vì nhóm người bọn họ xuất hiện với phương thức rất kỳ lạ.

Thập niên 70 cũng không có hoạt động giải trí gì, nên mọi người đặc biệt nhiệt tình khi nhìn thấy đoàn người kỳ lạ này.

Một đám tiểu hài tử cùng trâu, trên xe ngồi đầy những đứa trẻ, phía sau còn dùng dây thừng kéo theo ba người đàn ông trung niên hùng hùng hổ hổ, cảnh tượng này nhìn thật là khôi hài.

Tô Điềm Điềm bị những người lại chặn đường, liền muốn xù lông, cô là một con trâu, cứu được người thật dễ dàng sao, chỉ muốn đi cục cảnh sát sao lại khó như vậy.

Cửa chính của cục cảnh sát rất lớn, làm Tô Điềm Điềm đặc biệt cao hứng.

Cửa phải làm như vậy mới tốt, tiến lên nào.

Các đồng chí cảnh sát còn đang bận rộn, thẳng đến khi Tô Điềm Điềm đi vào cục cảnh sát.

Tô Điềm Điềm, “Mu mu”

Cảnh phục màu trắng? Nga! giống như trong lịch sử đã viết, thập niên 70 cảnh sát đều mang cảnh phục là màu trắng.

Gặp được cảnh sát thúc thúc quả thực làm cho Tô Điềm Điềm lệ nóng tuôn trào, cô tuy rằng chỉ là một con trâu, nhưng cũng muốn làm một con trâu có hình tượng tốt.

Kết quả một đường đi đến đây, không thiếu lần bị người ta đυ.ng chạm.

Tô Điềm Điềm làm sao có thể không kích động, cảnh sát nhìn thấy chuyện kỳ lạ này không biết xử lý như thế nào, cục trưởng cục công an ở bên trong nghe tin cũng đi ra, nhìn thấy cảnh này thì mày cũng nhảy lên.

“Các ngươi đây là….”

Tô Điềm Điềm dùng chân chọc chọc vào người cục trưởng.

Cục trưởng đối mặt với con trâu là Tô Điềm Điềm thì có điểm ngốc, hắn giống như vừa bị con trâu này đυ.ng vào người.

Tô Điềm Điềm chỉ chỉ vào những đứa trẻ đang bị hôn mê, ý bảo hắn đến xem.

Cục trưởng lập tức nghiêm túc, cho người kiểm tra.

Ô ô ô ô ~

Ô ô ô ~

Cục cảnh sát khắp nơi đều tiếng khóc đều là hài tử, nên toàn bộ người của cục cảnh sát đều phải xuất động để dỗ những hài tử này.

Thông qua một loạt câu hỏi, có thể đưa ra kết luận, những đứa trẻ này đều là bị bọn buôn người bắt cóc, sau đó thì được trâu cứu ra.



Toàn bộ cảnh sát, “.....” hiện tại trâu đều thần như vậy sao?

“A ~ đồng chí cảnh sát, các đồng chí phải làm chủ cho chúng ta a!”

“Chúng ta nếu có năng lực như vậy, còn có thể bị trói đến nơi này sao.”

Ba kẻ buôn người kia gặp được trường hợp này, trong lòng liền vui vẻ không hẹn mà cùng khóc lóc kể lể.

Tô Điềm Điềm, “Mu mu” vô sỉ.

Đến lúc mấy đứa trẻ bị hôn mê tỉnh dậy đi ra, ba kẻ buôn người vẫn còn muốn bao biện.

Tô Điềm Điềm lôi kéo ống quần của cục trưởng, kéo hắn một đường đi đến kho hàng kia.

Chỉ có trách chính mình không thể nói chuyện, còn phải chạy đi chạy lại thêm nhiều lần.

“Mau buông cục trưởng của chúng ta ra!”

Cảnh sát trẻ tuổi, thấy cục trưởng nhà mình bị trâu kéo đi thì không bình tĩnh được nữa.

Cục trưởng lại xuy xuy tay, động vật đều có linh tính, càng miễn bàn vừa rồi nó còn nhắc nhở chính mình.

Tô Điềm Điềm đem những đứa trẻ lưu lại cục cảnh sát xong, liền kéo cục trưởng theo sau là một đám cảnh sát cùng nhau đi đến kho hàng kia.

Lúc này vụ án lừa bán những đứa trẻ đã được điều tra rõ ràng, chân tướng minh bạch.

(Chúc mừng ký chủ đã đạt được 150 giá trị khen ngợi, hiện tại giá trị khen ngợi của ký chủ là 1683 điểm. )

“Con trâu này, đúng là trâu thần”

Tô Điềm Điềm đang muốn trực tiếp đi tìm sạn phân quan nhà mình, không nghĩ tới lại được hệ thống thông báo sạn phân quan đang ở cục cảnh sát.

Tô Điềm Điềm chỉ có thể cùng cục trưởng bọn họ quay về cục cảnh sát, khi đến nơi, Tô Điềm Điềm có chút chột dạ, “Mu mu…”

Tô Điềm Điềm lúc này thập phần chật vật, lông trên người thì lộn xộn.

Hàn Thầm sắc mặt rất không tốt, không để ý đến nó.

Đầu trọc là cùng anh đến, nhìn thấy Tô Điềm Điềm thì ánh mắt sáng ngời, ha ha cười nói, “Không phải ta đã nói rồi sao, trâu không mất được, này không phải là tìm được rồi sao!”

Cục trưởng nhíu mày, “Đồng chí các người là….”

Trâu ở đây rất quý, lại vừa mới giúp bọn họ phá được một vụ án lớn. cục trưởng sợ có người đến mạo nhận nên mới hỏi câu như vậy.

Tô Điềm Điềm thấy tình huống này, liền biết tâm tình của sạn phân quan lúc này rất không tốt, cô chớp chớp đôi mắt to của mình, ngoan ngoãn đến bên người Hàn Thầm cọ cọ.

Rầm rì kêu, “Mu mu”

Ta biết sai rồi.

Tô Điềm Điềm thấy Hàn Thầm vẫn không để ý đến mình, trong mắt tràn đầy ủy khuất.

Cục trưởng không nhịn được khích lệ, “Đây là con trâu của đại đội các ngươi đi, nó chính là một con trâu tốt,”

( chúc mừng ký chủ đạt được 5 điểm giá trị khen ngợi, hiện tại giá trị khen ngợi của ký chủ là 1688 điểm.)



Tô Điềm Điềm, “Mu mu”

Thật tinh mắt!

Hàn Thầm nhìn biểu tình đắc ý dào dạt của tiểu ngưu, bình tĩnh nói, “Trước đó ta đã cùng ngươi nói cái gì, không được chạy loạn, có biết hay không ta không nhìn thấy ngươi thì rất lo lắng.” ngữ khí không che được tối tăm cùng ủy khuất.

Hàn Thẩm biểu hiện ủy khuất là điểm trí mạng với Tô Điềm Điềm.

Tô Điềm Điềm trong nháy mắt có cảm giác chính mình giống như kẻ phụ lòng trong truyền thuyết. Ta thực xin lỗi sạn phân quan.

Từ từ, đây là so sánh kiểu gì a!

Tô Điềm Điềm chủ động cầu hòa, đem bản thân mình đến trước mặt đối phương.

“Mu mu”

Cho ngươi sờ lông của ta.

Hàn Thầm thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn thua trước nó, ai biểu bản thân mình bị ăn đến gắt gao như vậy.

Hàn Thầm ra khỏi hầm liền phát hiện không thấy tiểu ngưu đâu, đã tìm toàn bộ khắp chợ đen cũng không tìm thấy, cuối cùng vẫn là đầu trọc đưa ra chủ ý bảo Hàn Thầm đến cục cảnh sát tìm xem.

Chính là lửa giận của hắn dù có lớn đến đâu thì khi nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của Tô Điềm Điềm đều biến mất.

Tô Điềm Điềm đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền đem thân mình lùi về sau vài bước.

Hàn Thầm đang muốn xoa lông, “.....”

Tô Điềm Điềm xoay người qua cho Hàn Thầm nhìn, cô sắp hỏng mất nha, lông trâu dính toàn là nước mũi và bùn đất. Lại bị sạn phân qua sờ phải, vốn dĩ tâm tình đã không vui, nay lại càng không tốt.

“Mu mu mu”

Hàn Thầm từ trong túi lấy ra một tấm vải bó, nhẹ nhàng lau cho nó.

“ Lốc cốc ~”

Tô Điềm Điềm dùng ánh mắt trông mong mà nhìn Hàn Thầm.

Hàn Thầm cười cười sờ chóp mũi của nó, từ trong túi trước lấy ra điểm tâm mang theo, từng miếng từng miếng đút cho cô ăn.

Hàn Thầm, “Đói bụng rồi đi?”

Tô Điềm Điềm ăn điểm tâm khiến quai hàm phình lên, thường hướng sạn phân quan lẩm bẩm cáo trạng!

“Mu mu mu mu mu”

“Mấy kẻ buôn người kia thật là đáng giận, lãng phí lương thực, đem bánh bao nhân thịt ném đi, thật là làm cho ta tức giận nga!”

Tô Điền Điền lòng đầy căm phẫn hướng sạn phân quan của mình cáo trạng.

Hàn Thầm không hiểu rõ lắm tiểu ngưu của hắn đang nói gì, nhưng thỉnh thoảng vẫn gật đầu phụ họa.

Đầu trọc cùng cảnh sát đang đứng ở gần đó nhìn xem đều kinh ngạc không thôi, đại ngộ của con trâu này cũng thật tốt quá đi.