Hàn Thầm kiểm tra kĩ hai chân trước của nó, thấy không có bị thương, mới nhẹ nhàng thở ra.
Có trời mới biết, khi hắn nhìn thấy tiểu ngưu đang nhổ cỏ thì có bao nhiêu khϊếp sợ, rốt cuộc cũng chưa từng có ai thấy qua một con trâu lại biết nhổ cỏ, đó chính là vấn đề mà hắn lo lắng.
Thần sắc của Hàn thầm tối lại, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng đối với ai để ý đến như vậy, người ngoài chỉ biết Hàn Thầm hắn có tính cách ôn hòa, nhưng chỉ có bản thân hắn biết mình là một người lạnh lùng.
Giống như hiện tại, Hàn Thầm đặc biệt phẫn nộ, tiểu ngưu mà bản thân mình tỉ mỉ che chở lại vì người khác mà làm việc.
Khi hắn chạy tới, thấy nhiều cỏ đã được nhổ như vậy, còn là do tiểu ngưu dùng chân để nhổ, lại không cảm thấy thần kỳ hay vui vẻ mà chỉ có sự tức giận.
Trước đây chỉ có mình hắn biết tiểu ngưu có bao nhiêu điểm tốt, này lại bị tất cả mọi người phát hiện.
Tô Điềm Điềm dùng đầu cọ cọ vào tay hắn, hướng hắn làm nũng.
Hàn Thầm đối với hành động này của nó không có sức chống cự, tuy khuôn mặt còn có chút không vui.
"Mu mu"
Tô Điềm Điềm tiếp tục làm nũng để dỗ hắn, tùy ngôn ngữ không thông, nhưng thái độ của Hàn Thầm đã buông lỏng.
Được dỗ cảm giác rất tốt, tựa như một miếng đường chậm rãi hòa tan trong đáy lòng, thật ngọt!
Hàn Thầm bất đắc dĩ nói, "Xem như ngươi nghe lời, lần này liền không so đo với ngươi."
Tô Điềm Điềm nháy đôi mắt to vô tội nhìn hắn.
Hàn Thầm kéo Tô Điềm Điềm muốn đi, hắn không nghĩ để tiểu ngưu ở đây làm việc.
Tô Điềm Điềm lại bất động, còn muốn ở lại làm tiếp, thế nên Hàn Thầm không thể làm nó nhúc nhích nửa bước.
Hai bên cứ giằng co như vậy, không ai chịu nhường ai.
Hàn Thầm hít một hơi, âm thanh ôn như nói, "tiểu ngưu chúng ta còn phải qua chỗ ở của thanh niên trí thức dọn đồ, không cần náo loạn nha."
Tô Điềm Điềm, "Mu mu"
Khó có được cơ hội, nhiều điểm giá trị khen ngợi đang chờ cô lấy như vậy, cô luyến tiếc nha!
"Thanh niên trí thức Hàn, con trâu đã không thích đi, thì người để nó lại đây chơi đi, chúng ta sẽ hỗ trợ nhìn….."
Người nọ chưa nói xong đã bị Hàn Thầm nhìn lướt qua, ngượng ngùng mà cúi đầu.
Hàn Thầm nghe vậy trong lòng liền dâng lên một cơn tức giận, cười cười nói, "Cậu chính là phạm phải một vấn đề tư tưởng nghiêm trọng, đều nói lao động là vinh quang! Nếu công việc ở đại đội tất cả đều để tiểu ngưu làm, vậy thì không nên tính công điểm đi, không phải trả giá thì không nhận được hồi báo phải không?"
Hàn Thầm ngụy biện một hồi, đem tất cả mọi người đều xoay vòng vòng.
"Nói rất đúng"
Đại đội trưởng ở trong đám người đi ra, mạnh mẽ trấn áp, không hổ là người làm công tác văn hóa trong thành đến, tuy rằng có một số lời nghe có vẻ quái lạ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy có đạo lý.
Tô Điềm Điềm trầm mặc, không nghĩ sạn phân quan còn có tiềm năng làm nhân viên bán hàng đa cấp
Cuối cùng không có ai dám kêu Tô Điềm Điềm giúp đỡ làm việc nữa, điểm giá trị khen ngợi của cô cũng bay mất.
( Chúc mừng ký chủ đạt được 10×10 = 100 điểm giá trị khen ngợi, giá trị khen ngợi hiện nay của ký chủ là 318 điểm )
Chu Nhị Nha nhìn người đang tự tin nói chuyện kia, trong mắt hiện lên ái mộ.
Tính cách của Hàn thầm thật sự rất giống tứ hoàng tử, bất cứ ở nơi nào cũng đều tỏa sáng.
Cô ta không khống chế được suy nghĩ, có thể con trâu kia giúp mình làm việc là do đối phương chỉ.
Chu Nhị Nha hiện tại có suy nghĩ chắc chắn như vậy, là do đời trước làm tiểu thư hầu môn nên luôn cảm thấy suy nghĩ của mình là không sai.
Đời trước không chiếm được, vậy đời này nhất định phải lấy được.
Cô ta vuốt đoạn cổ tay bị dây thừng siết đỏ, cười thật ngọt ngào
……..
Tô Điềm Điềm bị kéo đến chỗ ở của thanh niên trí thức, đây là lần đầu đi đến nơi này, nên cảm thấy mới lạ.
Đến nơi rồi, Tô Điềm Điềm mới hiểu vì cái gì mà Hàn thầm lại muốn dọn đến chuồng bò để ở a.
Chỉ có một gian phòng mà đến mười mấy người ở chung, Tô Điềm Điềm nghĩ còn không bằng chuồng bò của chính mình đâu.
Bởi vì tất cả đều đang đi làm, nên lúc Hàn Thầm đi đến, bên cạnh chỉ có một mình Lâm Hải, vì hắn ta hôm này xin nghỉ.
"Như thế nào? Hôm nay đồng chí Hàn sao lại bỏ được chỗ chuồng bò kia mà lại đây? Thật là đồng nhân không đồng mệnh a!" hắn ta âm dương quái khí mà nói chuyện.
( Đồng nhân không đồng mệnh nghĩa là cùng là con người nhưng lại có cuộc sống khác nhau)
( âm dương quái khí nghĩa là tính tình cổ quái, cách nói chuyện làm người khác không hiểu được.)
Thấy Hàn Thầm lại đây thì thấy rất nghi hoặc, Hàn Thầm ở chỗ thanh niên trí thức thì luôn ở một mình, bình thường cũng không ăn chung cùng mọi người, bọn Lâm Hải còn tưởng ăn cơm chung cùng sẽ được ăn ké chút gì đó, nhưng chuyện sau đó làm bọn họ không thể xuống tay. Đến khi được giao cho việc chăm sóc trâu, thì trừ bỏ buổi tối trở về trên cơ bản là không thấy mặt.
Hàn Thầm được nhàn nhã như vậy, mấy thành niên trí thức lớn tuổi như bọn họ nhìn thấy thì trong lòng không dễ chịu.
Hàn Thầm mặt không có biểu tình, chỉ nhìn hắn ta một cái, cũng không nói gì.
Lâm Hải nhìn thấy thái độ không quan tâm của Hàn Thầm, thì thẹn quá hóa giận, cười lạnh một tiếng, "Thật là một kẻ làm người ta chán ghét."
Âm thanh nói chuyện rất lớn, Tô Điềm Điềm ở bên ngoài cũng nghe thấy được.
Tô Điềm Điềm, "Mu mu mu mu!"
Tô Điềm Điềm đi đến trước cửa phòng, giơ chân chỉ vào Lâm Hải.
Sao ngươi dám mắng sạn phân quan của ta, như thế chẳng phải là đang khi dễ trâu sao.
Tuy rằng lúc nảy Hàn Thầm không cho nó kiếm giá trị khen ngợi tiếp, nhưng cũng là vì muốn tốt cho cô, làm trâu như ta cũng phải hiểu lý lẽ.
"Không nghĩ tới còn mang theo một con trâu a!" Lâm Hải giả bộ, "Cùng với chủ nhân của người đều không phải là thứ tốt lành gì."
Tô Điềm Điềm, "Tên này chính là thiếu đánh."
Tô Điềm Điềm đặc biệt muốn tiến lên đánh cho tên này một trận, miệng chó không phun được ngà voi.
Rất bất đắc dĩ là, Tô Điềm Điềm nỗ lực rất nhiều lần, nhưng thân thể cao lớn căn bản không thể lọt qua được cánh cửa nhỏ hẹp kia, nếu cô dùng hết sức lực, cánh cửa này liền hỏng mất, đến lúc đó lại muốn trâu bồi thường thì phiền toái.
Tô Điềm Điềm buồn bực mà nhìn Hàn Thầm, không phải là cô không muốn giúp đỡ, làm trâu cũng rất khó khăn a!
"Ha ha ha ~ "
Lâm Hải chưa từng thấy con trâu nào lại ngu xuẩn như vậy, hắn ta ôm bụng cười lớn.
Tô Điềm Điềm, "......" Thật khó chịu!
Hàn Thầm đi đến trước mặt Lâm Hải, đứng từ trên cao mà nhìn xuống, "Lúc trước ăn trộm đồ của ta, hiện tại chắc vẫn còn đi."
Tiếng cười của Lâm Hải liền dừng lại, hoàn toàn không nghĩ tới Hàn Thầm sẽ đem chuyện thật lâu trước kia nói ra.
Lúc mới đầu Hàn Thầm đến chỗ ở của thanh niên trí thức, Lâm Hải thấy Hàn Thầm có nhiều đồ ăn ngon lại hiếm lạ, nên đã cạy khóa của đối phương để ăn vụng.
Ai có thể biết Hàn Thầm trở về liền phát hiện mất đồ là do hắn lấy, còn uy hϊếp bắt hắn viết giấy chứng từ.
Qua thời gian dài như vậy vẫn không có động tĩnh, nên Lâm Hải đã sớm ném chuyện này ra sau đầu.
"Đều đã ăn hết vào trong bụng, còn cái gì mà còn?"
"Vậy thật tốt a, vậy ngày mai ta sẽ cầm chứng từ đi đến cục cảnh sát."
Hô hấp của Lâm Hải liền dừng lại, "Hàn Thầm ngươi đừng có làm quá mức, còn nắm mãi không chịu bỏ qua."
Hàn Thầm lại cười rất lớn nói, "Vậy thì sao, ta đi cục cảnh sát khai báo, vài thứ kia của ta cũng tốn không ít tiền để mua a?"
Lâm Hải khó thở, "Ta trả, ta trả còn không được sao."
Hàn Thầm lấy từ chỗ hắn được 20 đồng, và một gói kẹo sữa đại bạch thỏ.
Hàn Thầm đem gói kẹo mở ra, lấy từ bên trong ra một cái, thong thả lột vỏ sau đó đưa đến trước miệng của Tô Điềm Điềm.
Vừa đúng lúc bồi bổ cho tiểu ngưu của hắn sau thời gian làm việc thật dài.
Tô Điềm Điềm đầu lưỡi liếʍ một cái, thật ngọt a!
Bởi vì ăn ngon, trong miệng còn phát ra tiếng rì rầm, chọc cho Hàn Thầm phải sờ soạng vài cái mới buông talà
Lâm Hải nghĩ Hàn Thầm làm ra hành động như vậy là để nhục nhã hắn.
Túi kẹo kia hắn vốn dĩ còn nghĩ lưu lại để tặng người khác, chính mình đều luyến tiếc ăn, cuối cùng lại tiện nghi cho một con trâu.
"Hàn Thầm ngươi chờ đó cho ta, sau này ta sẽ khiến cho ngươi sống không được tốt." Lâm Hải cắn răng nghiến lợi nói.
Chờ đến buổi tối xem hắn sẽ khiến cho đối phương ngủ không được. Trong đầu Lâm Hải hiện lên một số biện pháp chơi xấu người khác.
Hàn Thầm thấy Tô Điềm Điềm thích, lại lột cho cô một viên nữa.
"Ngại quá, ta lại muốn dọn đi, tâm tư nhỏ của ngươi sợ là sẽ phải thất bại." Hàn Thầm cảm thấy không sao cả mà liếc mắt nhìn hắn một cái.
Tô Điềm Điềm không nghĩ sạn phân quan mỗi ngày đều phải trải qua những chuyện rắc rối này, nên rất đồng tình với hắn.
Chủ động dùng thân mình cọ cọ hắn, không sao về sau ở chuồng bò, cô sẽ không chê hắn.
Hàn Thầm vừa lòng vuốt nó, "Yên tâm, ta không có chuyện gì."
"Buổi tối muốn ăn cái gì, ta sẽ làm một bữa cơm thật ngon cho ngươi."
Cảm xúc vừa rồi của Tô Điềm Điềm đều biến mất, Hàn Thầm ở tại chuồng bò vẫn có lợi ở chỗ, ăn ngon uống tốt khẳng định không thể thiếu.
Nga sạn phân quan thật tốt.
Lâm Hải vậy xem, "....."