Chương 18: Nữ Chính Xuyên Qua Đấu Với Cực Phẩm

Đi đến nơi này đã một thời gian dài, cũng không có cái gì dùng để giải trí, hiện tại có chuyện thú vị như vậy, Tô Điềm Điềm đương nhiên không thể bỏ lỡ.

Cô đi chuyển cách xa Hàn Thầm một chút, tầm mắt lập tức trống trải, tiếp tục xem.

Bàn tay Hàn Thầm trống không, trong lòng buồn bực, thật muốn giữ chặt cái con trâu không có lương tâm này, dạy dỗ cho thật tốt, nhìn xem là ai hầu hạ nó mỗi ngày.

Nương của Chu Nhị Nha che khuôn mặt đang đỏ lên không thể tin tưởng, "Ngươi cái đồ chết bầm này, dám đánh lão nương."

Chu Nhị Nha che mặt, ghét bỏ lùi về phía sau vài bước, bà tử này là từ nơi nào đến lời nói và hành động lại thô bỉ như vậy? Nước miếng đều phun hết ra ngoài.

Chu Đại Nha đỡ bà ta không quên mách lẻo, vẻ mặt thất vọng mở miệng nói, "Nhị Nha, sao muội lại đánh nương nha! Mấy ngày hôm nay nương vì hôn sự của muội mà bận rộn, muội không cảm kích liền thôi đi, còn ở chỗ này nhảy sông, xong rồi lại làm như vậy, thế này ai còn nguyện ý cưới muội a."

Điển hình là một khuê nữ tốt, một bộ dáng tỷ tỷ tốt vì muội muội mà lo nghĩ. Mọi người xung quanh không nhịn được mà khen ngợi.

Tuy Chu Đại Nha lớn lên không được xinh đẹp, nhưng ở đại đội Hồng Dương lại có tiếng là hiếu thuận, làm việc khéo léo.

Nương Chu Nhị Nha không áp được hoả khí, thở phì phò nói, "Đồ tiểu đề tử còn dám bò lên đầu lão nương ngồi, thật là đồ thiếu dạy dỗ, lão nương sao lại sinh ra một thứ như mày." m thanh sắc bén chói tai rất khó nghe.

Tô Điềm Điềm thở dài, không hổ là cực phẩm, kết cục tự nhiên sẽ không tốt.

Cùng với tiếng chửi rủa, Chu Nhị Nha lại dùng tay che đầu, Ngay sau đó một trận đau đớn đột nhiên ập vào đầu.

Đây là một thế giới không giống nơi nàng ta đã sống trước kia, hiện tại thân phận của nàng ta là một nữ nhi nhà nghèo, bất quá điểm tốt duy nhất ở nơi này là chế độ một vợ một chồng, nguyên thân giống như mình đều là người không được coi trọng, thân thể này đi nhảy sông là vì không muốn bị gả cho một tên côn đồ.

Bởi vì ký ức quá hỗn loạn, hiện tại Chu Nhị Nha chỉ mới miễn cưỡng tiếp thu được một ít tin tức.

Chu Nhị Nha thân là tiểu thư con vợ lẽ của hầu phủ, có thể sống sót, thì tất nhiên không phải là một nhân vật đơn giản.



Trợn mắt nói dối chính là bản lĩnh, cũng không để người khác phát hiện ra.

Trước mắt nàng ta không có hiểu biết quá nhiều đối với thế giới này, không có khả năng cùng Lưu Đông Hoa nương của thân thể này nháo lên, có thể sống đến hiện tại, bản lĩnh lớn nhất của Chu Nhị Nha đó chính là nhẫn!

Chu Nhị Nha cắn môi, "Nương, vừa rồi là do ta không được tỉnh táo, bởi vì quá sợ hãi, còn tưởng rằng mình đang ở dưới sông. Nương, người đánh lại ta đi, ta có thể chịu được." m thanh như nhược, bộ dáng yếu đuối làm cho người khác cảm thấy không đành lòng.

Lưu Đông Hoa đúng là muốn đánh lại, bà ta luôn luôn ương ngạnh, còn chưa từng bị người khác đánh vào mặt mũi như vậy.

"Thím Lưu, Nhị Nha nhà thím đều đã biết sai rồi."

"Đúng vậy, đã làm nương thì không cần phải cứ nắm chặt không chịu bỏ qua!"

Lưu Đông Hoa "....." Người bị đánh là lão nương.

Tô Điềm Điềm nhìn xung quanh, quả nhiên là thấy thái độ của mọi người đã thả lỏng.

Mới vừa được kéo từ dưới sông lên, nói mấy lời mê sảng cũng là bình thường, đây vẫn chỉ là một tiểu cô nương mà thôi.

Cô nhìn Hàn Thầm, kết quả không nghĩ tới đối phương hoàn toàn không có ngẩng đầu nhìn qua bên kia, mà ánh mắt vẫn luôn u oán nhìn chằm chằm về phía mình.

Thân thể Tô Điềm Điềm run rẩy, cảm giác có chuyện không tốt sắp xảy ra.

Hàn Thầm vẫn luôn chú ý đến tiểu ngưu của hắn, không nghĩ tới nó chủ động quan tâm tới chính mình.

Liền cao ngạo rời ánh mắt đi chỗ khác, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười, đang chờ nó tự mình đi lại đây.

Nhưng mà để Hàn Thầm phải thất vọng rồi, tiểu ngưu lại không có đi tới chỗ hắn.



Hàn Thầm, "....." Không nghĩ tiểu ngưu lại thẹn thùng như vậy, nhất định là do không hạ mặt mũi xuống được, chính mình hẳn nên chủ động.

Tô Điềm Điềm nhìn thấy Hàn Thầm động, đôi mắt sáng lấp lánh, bắt đầu muốn vì nữ chính nói chuyện phải không?

Trong lòng Hàn Thầm nhảy dựng, quả nhiên tiểu ngưu vẫn coi trọng hắn nhất.

Ở dưới ánh mắt mãnh liệt của Tô Điềm Điềm, Hàn Thầm chậm rãi đi đến trước mặt nó.

Tô Điềm Điềm???

"Mu mu mu ~"

"Tiểu soái ca, nữ chính ở bên đó nha, sao người lại không lên giúp đỡ a!"

Ai….

Lúc này Hàn Thầm không hiểu tiểu ngưu kêu là có ý gì, tự nhiên cho rằng, là do nhìn thấy mình nên quá mức kích động.

Tâm tình của Hàn Thầm trở nên tốt đẹp, sờ sờ cái đầu mềm mại của tiểu ngưu, "Hiện tại rốt cuộc cũng biết ta tốt đi!"

Không cần luôn sờ đầu của ta, sẽ hói mất, Tô Điềm Điềm không muốn mang một cái đầu ngưu không có lông a!

Thấy nó đáp lại, Hàn Thầm nở nụ cười, "thời gian lâu Như vậy, tiểu ngưu chắc đói bụng rồi, đi nào chúng ta đi ăn trái cây đóng hộp."

Đôi mắt Tô Điềm Điềm chớp chớp, không rõ đề tài thế nào lại chuyển đến vấn đề trái cây đóng hộp. Nhưng cô cúi đầu nhìn lại cái bụng xẹp lép của mình, xác thật là có chút đói bụng.

Hàn Thầm xoa nhẹ mấy cái trên bộ lông của nó, lấy trái cây đóng hộp từ trong tay người bên cạnh, liền muốn kéo trâu rời đi.