Tô Điềm Điềm mang theo hai người nên không dám chậm trễ, chỉ chờ Hàn Thầm lên xe liền chạy đi.
Hàn Thầm gọi nó lại, "tiểu ngưu mau dừng lại, trước tiên ngươi đừng có chạy, ông cụ sẽ không chịu được."
Tô Điềm Điềm giống như hiểu được mà quay đầu lại, quả nhiên ông cụ đã bắt đầu từng ngụm từng ngụm thở dốc, tình huống thật không tốt, sợ chưa kịp đến bệnh viện, đã chết ở trên đường.
Tô Điềm Điềm thở mạnh hai cái, dùng chân chỉ vào Hàn Thầm, ý là bảo Hàn thầm đưa ông cụ đến gần mình một chút.
Hàn Thầm biết năng lực của nó, cũng không hỏi nhiều, đem ông cụ di chuyển về phía trước.
Tô Điềm Điềm dùng y thuật sơ cấp của cô để tiến hành cấp cứu cho ông cụ, tùy rằng không biết có hiệu quả không, nhưng mà đây là điều duy nhất cô có thể làm được, từ đây đến bệnh viện còn một đoạn đường dài, mà ông cụ cũng không kiên trì được một thời gian lâu như vậy.
Vừa làm xong, hô hấp của ông cụ đã tốt hơn, trên mặt cũng không phải là màu tím như lúc nảy. May mà là y thuật sơ cấp của Tô Điềm Điềm có hiệu quả.
Sau một lúc lâu, bọn họ rốt cục cũng đến được bệnh viện.
Tô Điềm Điềm lần đầu tiên nhìn thấy bệnh viện của thời đại này, mày liền nhăn lại, nhìn thật là đơn sơ, những người đến xem bệnh chỉ có thể ngồi ở hành lang.
Bệnh viện đông người không nói, nhưng nơi này thật loạn, không khí còn đặc biệt không tốt.
Bởi vì không còn chỗ, nên ông cụ chỉ có thể đi chuyễn đến cửa sau nhỏ hẹp của bệnh viện.
Trên thực tế, Tô Điềm Điềm rất lo lắng đừng nói cô vừa mới cứu được người trở về, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa nha.
Bác sĩ tới muốn mang ông cụ đi chữa trị, vừa biết tình huống mà bệnh nhân gặp phải, liền đi qua xem bệnh cho ông cụ. Có chút ngạc nhiên hỏi, "các vị làm cách nào mà ngăn được bệnh tim của ông cụ tái phát?"
Hàn Thần bình tĩnh để cho bác sĩ đánh giá mình, "Có lẽ là do vận khí tốt, bệnh tái phát không đặc biệt nghiêm trọng."
Tô Điềm Điềm giờ mới biết ông cụ là mắc bệnh tim. Bệnh này ở hiện đại nếu làm phẫu thuật xong, chỉ cần chăm sóc thật tốt là được, nhưng ở đây làm sao chú ý được nhiều như vậy, nếu không phải cô có hệ thống giúp đỡ, thì có thần tiên đến cũng khó mà cứu được.
" Ký chủ, bây giờ cô đã biết hệ thống rất tốt đi! Chỉ cần cô làm nhiệm vụ tốt, thì hệ thống trâu thần của chúng ta là không có việc gì mà không làm được." Hệ thống đang còn lải nhải thổi phồng bản thân.
Tô Điềm Điềm không nói lại nó, lại còn muốn làm thật tốt, không phải là muốn mệt chết trâu sao.
Bác sĩ cũng chỉ thuận miệng hỏi, nghe thấy cậu ta nói như vậy thì cũng thấy hợp lý.
Hàn Thầm cùng Tô Điềm Điềm sợ ông cụ không có ai chăm sóc, nên ở lại cho đến khi ông cụ truyền dịch xong mới rời đi.
Lại không nghĩ người nhà ông cụ đến nhanh như vậy.
Người đến là một đôi vợ chồng trung niên, nhìn cách ăn mặc so với mọi người thì biết điều kiện trong nhà rất tốt.
"Cha ơi! Cha của ta a ~"
Người phụ nữ trung niên vừa đến đã gào khóc thương tâm, từ lúc vào đến lúc nhìn thấy ông cụ hôn mê nằm đó thì vẫn luôn khóc.
Tô Điềm Điềm vừa nghe thấy âm thanh thê lương như vậy, vội vàng che lỗ tai của mình lại, đầu đầy hắc tuyến, người còn chưa chết đã vội vàng muốn khóc tang rồi!
Đột nhiên nữ nhân trung niên ngừng khóc, biểu cảm hung dữ, giơ ngón tay chỉ vào Hàn Thầm mắng, " Đồ không có lương tâm, người già mà ngươi cũng ra tay được, cha ta mà có chuyện gì, lão nương sẽ cho ngươi đẹp mặt." Ánh mắt không che giấu được tính kế.
Người đàn ông trung niên đi phía sau, nghe thấy vậy sắc mặt cũng khó coi.
Bà ta quay mặt nhìn sang người đàn ông bên cạnh khóc lóc kể lể, " Lập kiệt, cha chúng ta bị như vậy, bọn họ cũng không thể không nhận a."
Nghe được lời này, nụ cười trên mặt Hàn Thầm cuối cùng cũng hạ xuống, " Vậy thím muốn giải quyết chuyện này như thế nào? Khi chúng ta nhìn thấy ông cụ, thì ông cụ đã ngất xỉu rồi, lúc đó có rất nhiều người đều nhìn thấy, hay là…"
Hàn Thầm dừng một chút, sau đó từng bước ép sát, cười nhạo nó, " Hay là, thím xem ta là người coi tiền như rác, đã làm người tốt giúp đỡ người khác, thì phải bỏ tiền, còn phải sức lực
Nghe vậy, Tô Điềm Điềm đem đầu chui vào cửa sau của bệnh viện, rất có khi thế nhìn về phía bà ta kêu lớn.
Bà ta vừa rồi không để ý xung quanh, nên không nhìn thấy ở đây còn có một con trâu, khuôn mặt cực kì sợ hãi, "Ngươi…. ngươi còn dám trộm trâu ngang nhiên dắt đến bệnh viện, thật là đồ không có giáo dưỡng."
Tô Điềm Điềm trợn trắng mắt, cô cứu người còn phải kéo cha bà ta bệnh viện, thế mà còn bị mắng chửi.
Nếu là ở hiện đại, mấy người khó chơi mà lại không nói lý như này, Tô Điềm Điềm đã sớm trực tiếp xông lên.
Bác sĩ đang còn ở bên cạnh giúp ông cụ kiểm tra thân thể, nghe không được, liền hỗ trợ nói mấy câu công bằng, "Đồng chí, người nhà của bà có tiền sử bị bệnh tim, chẳng qua là do bệnh tái phát, tiểu tử này chỉ hỗ trợ đưa đến bệnh viện mà thôi."
Bà ta nghe vậy thì nghẹn lời, nhưng vẫn không nghe theo mà vẫn tiếp tục làm loạn," Bác sĩ, ông không thấy tình huống lúc đó, cũng đừng ở đây mà nói bậy, ta đều đã hỏi những người có mặt tại đó, lúc đó có thể là do hắn chạm vào cha ta, nếu không cha ta sao có thể vô duyên vô cớ mà phát bệnh."
Bác sĩ bị bà ta làm cho tức giận, nên truyền dịch xong liền trực tiếp rời đi, "Thật là người phụ nữ ngang ngược vô lý."
Bà ta giống như tiểu nhân đắc chí, kéo ống tay áo của người đàn ông, nhỏ giọng nói, "Lập Kiệt, cha chúng ta đã bị như vậy, hắn thế nào cũng phải đền cho chúng ta một ít tiền cùng phiếu làm bồi thường,dùng để bồi bổ cho lão nhân gia, làm sao có thể không cho cái gì!"
Người đàn ông trung niên đôi mắt ửng hồng, "Tôi không cần bồi thường gì cả, chỉ cần cha tôi bình an, không có chuyện gì thì tốt.
Người phụ nữ trung niên, "...." Bà ta sao lại có thể gả cho một người đàn ông thiếu ánh mắt như vậy
Người phụ nữ trung niên lại nhìn Hàn Thầm đang trầm mặc ở một bên, cường điệu nói, "Muốn kết thúc việc này cũng dễ thôi, ngươi đưa ta 150 đồng để làm phí bồi thường."
Tê ~
Người đàn ông trung niên hít mạnh một hơi, có chút do dự nói, "Như vậy thì quá nhiều rồi."
Bà ta xem thường ông ta hèn nhát, bẻ từng ngón từng ngón tay tính toán cho ông ta xem, "Cha khám bệnh cần có tiền, bồi bổ dinh dưỡng cùng cần tiền, cha chúng ta là một công nhân sao có thể thiếu mấy thứ này?
Nhưng chính ta không chịu được ông ấy bị uất ức."
Tô Điềm Điềm tức giận nhỏ giọng lẩm lẩm, miệng thì nói là sợ ông cụ chịu ủy khuất, nhưng từ lúc đến đây đã được một khoảng thời gian, cũng chưa thấy bà ta hỏi thăm tình trạng sức khỏe của ông cụ, ngược lại chỉ nhằm vào bọn họ giống như bọn họ là người mang tội.
"Hệ thống hệ thống, ngươi công bố nhiệm vụ còn làm liên lụy tiểu soái ca, ta mặc kệ người nhất định phải giải quyết cho xong chuyện này, nếu không về sau đừng kêu ta làm nhiệm vụ!"
Hệ thống "....." đang còn giả chết
"Khụ khụ khụ ~, hừ ~, ông cụ đang hôn mê bỗng nhiên suy yếu mà phát ra tiếng.
( Chúc mừng ký chủ đạt được: 20 điểm giá trị khen ngợi, số điểm hiện tại của ký chủ là: 87 điểm )
Người đàn ông trung niên vội vàng tiến lên nói, "Cha cuối cùng người cũng đã tỉnh lại, cha cảm thấy trong người thế nào?"
Hàn Thầm đem nước ấm mà mình đã chuẩn bị đưa qua cho ông ta để ông ta cho ông cụ uống, người đàn ông cảm kích mà nhìn Hàn Thầm.
Người phụ nữ trung niên thấy thế sắc mặt liền cứng đờ, thật là, cha chồng tỉnh lúc nào không tỉnh, lại tỉnh ngay lúc này.
Ông cụ uống xong mấy ngụm nước, ý thức rốt cuộc cũng thanh tỉnh, thấy Hàn Thầm đứng ở bên cạnh mình thì có chút nghi hoặc, "Đây là..…"
Hàn Thầm ôn hoà cười nói, "Lão nhân gia, ngài té xỉu ở bưu cục, ta là người đưa ngài đến bệnh viện.
"Cha, hắn là người làm cha té xỉu phải không? Nếu vậy hắn phải bồi thường tiền cho chúng ta. "Bà ta sợ cha chồng nói không đúng ý của bà ta, liền trực tiếp mở miệng giành nói trước.
Ông cụ mặt không có biểu tình gì liếc mắt nhìn bà ta một cái, đến bên cạnh con trai nói, "Ngươi quỳ xuống trước mặt cậu ấy, cám ơn cậu ấy đã cứu mạng cha của ngươi. Bồi thường tiền cái gì? Phải là chúng ta cho cậu ấy tiền, bằng không cái mạng già này của ta có thể đã không còn nữa, Lập Kiệt người xem mà làm đi."
"Vâng!" Ông ta là người có hiếu nên lập tức đáp ứng.
Người phụ nữ trung niên, "Ngươi…."
Đôi mắt của người đàn ông đỏ hồng, ngẩng đầu vô cùng cám ơn mà nhìn Hàn Thầm, đang định quỳ xuống thì bị Hàn Thầm ngăn lại.
"Không cần làm vậy! Nếu lão nhân ngài đã không có chuyện gì, chúng ta đây liền phải trở về."
Người đàn ông là thành thật rất cảm động, lấy từ trong túi ra 50 đồng đưa cho Hàn Thầm, bắt Hàn Thầm nhận lấy.
Tô Điềm Điềm thấy đó là một xấp tiền, ánh mắt liền sáng lên, đây là tiền ở nơi này a.
Người phụ nữ kia tức muốn hộc máu muốn đoạt lại, không ngờ lại bị người đàn ông tránh đi.
Ông cụ, "Tiểu tử, cậu nhận lấy đi, nếu không trong lòng ta cũng cảm thấy băn khoăn."
Mày Hàn Thầm giãn ra, cuối cùng cũng không khó chịu về việc xảy ra trước đó nữa, nhưng vẫn từ chối, "Không cần đâu, ngài để đó mua thêm thực phẩm bồi bổ sức khỏe đi! Kỳ thật cứu ngài là con trâu của đại đội chúng ta, nó phát hiện ra ngài trước, cùng ta không có quan hệ gì, chúng ta còn có việc nên đi trước một bước." Tuy biết đối phương sẽ không tin, nhưng hắn vẫn nói ra.
Mặt Tô Điềm Điềm khϊếp sợ, Sao lại không cần, cô muốn ăn bánh đậu xanh, còn muốn mua đồ.
Tùy giờ chỉ là một con trâu, nhưng cô cũng là một con trâu tham tiền á!
Dứt lời Hàn Thầm liền kéo Tô Điềm Điềm đi, mỗi bước chân của Tô Điềm Điềm đều lưu luyến! Tiền của ta ~
Lúc sau ông cụ nhìn con trai của mình mà cảm thán nói, "Đúng là người tốt nha!"
Tác giả có lời muốn nói: 22:18:26. 29/01/2020 ~ 21:27:51. 30/01/2020 cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tặng ta phiếu bá vương và dịch dinh dưỡng
Cảm tạ các tiểu thiên sứ đã tặng dịch dinh dưỡng: Thủy băng thuyết vực 3 bình, sơn chị phòng 2 bình
Phí thường cảm tạ các đại gia đã theo dõi ta, ta sẽ tiếp tục nổ lực!