Chương 46: Mua máy may

"Ừ, trong tay tôi còn 2 chiếc, chất lượng có thể đảm bảo, không cần dùng phiếu, tôi bán cho người khác là 150 đồng. Chúng ta coi như là chỗ quen biết, tôi để cho cô 120 đồng." Lời này Cao Đức nói thật, dù là máy cũ nhưng bên hắn nhập vào đã 105 đồng một chiếc, cộng thêm phí bảo dưỡng tổng là 110 đồng, bán cho Lâm Lâm cũng coi như giá bán hữu nghị cho bạn bè rồi.

"Được, tôi có thể đi xem bây giờ không?" Mức giá này Lâm Lâm rất hài lòng, để mua một chiếc máy may mới phải mất 180 đồng rồi, đó là còn chưa nói phiếu công nghiệp đâu.

Cao Đức gật đầu, sau đó bảo Lâm Lâm đi theo. Từ căn phòng hiện tại Cao Đức dẫn Lâm Lâm đi vào một ngõ nhỏ kín đáo, mất khoảng 10 phút đi bộ mới tới nơi. Cuối hẻm xuất hiện một căn nhà khá lớn, có hai người đứng canh trước cửa.

"Lục tử, Cường tử, anh dẫn khách tới xem máy may." Cao Đức gật đầu nói với hai thanh niên canh gác.

"Đức ca, để em mở cửa." Người nói là thanh niên gầy gò, cao tầm một mét bảy, hắn vừa nói vừa từ bên hông lấy ra chùm chìa khóa tra vào cửa.

Lúc này Lâm Lâm mới biết hóa ra Cao Đức không phải làm một mình mà cũng có hội nhóm riêng, căn nhà này giống như nhà kho chuyên sử dụng để chứa các mặt hàng bọn họ muốn bán qua tay.

Lâm Lâm đi vào bên trong nhìn thấy có rất nhiều thùng hàng lớn nhỏ được xếp chồng lên nhau. Lướt nhanh một vòng ánh mắt cô lạp tức bị thu hút bởi hai chiếc máy may trông còn mới đến bảy phần đặt bên góc phải. Cô thử nghiên cứu cách sử dụng, máy may này là kiểu cũ sử dụng chân đạp chứ không giống máy may hiện đại. Thử một lúc Lâm Lâm thấy khá hài lòng, cô chọn một chiếc trông còn mới hơn một chút. Cô thanh toán tiền trước, sau đó hẹn Cao Đức khoảng 6 giờ tối nay sẽ tới lấy.

Ra khỏi chợ đen đã gần 5 giờ chiều, Lâm Lâm đạp xe tới trường học tìm Tần Trạch Dương. Vừa tới cổng trường, Lâm Lâm nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi từ bên trong đi ra liền tiến lên hỏi thăm: "Xin chào, làm phiền cô một chút, tôi muốn hỏi đường tới văn phòng giáo viên, cô có thể chỉ giúp tôi không?.”

“Tôi là giáo viên ở đây, cô tới văn phòng giáo viên có chuyện gì không?” Cô gái kia không mấy nhiệt tình hỏi lại.

“Tôi đến tìm Tần Trạch Dương, giáo viên mới dạy môn Toán của trường. Tôi là người nhà của anh ấy.” Lâm Lâm nói.



Cô gái kia nhìn Lâm Lâm đánh giá từ trên xuống dưới một vòng, cô ta biết Tần Trạch Dương là thanh niên trí thức từ thủ đô về nông thôn thì sao lại có người nhà ở đây được. Vậy nên giọng điệu nói với Lâm Lâm không chút khách khí: "Cô và thầy Tần có quan hệ gì? Tìm anh ấy có chuyện gì?"

Lâm Lâm nghe ngữ khí đối phương nói chuyện không tốt nên cũng không muốn đáp lại, chuẩn bị rời đi tìm người khác hỏi.

"Này, cô còn chưa có trả lời tôi đâu, cô là ai a? Cô không phải là người ở trường học chúng tôi thì không được phép đi vào." Thấy Lâm Lâm không thèm để ý đến mình, cô ta liền đứng ra ngăn cản lối đi.

Lâm Lâm liếc nhìn đồng hồ thấy cũng sắp tới thời gian tan học, cô cũng không muốn gây sự ở trường học sợ ảnh hưởng không tốt tới Tần Trạch Dương. Cô liền dựng xe đứng ngoài cổng đợi anh.

"Tôi đang hỏi cô đấy, sao cô lại không có phép lịch sự như vậy hả? Cô có quan hệ gì với thầy Tần?" Cô gái kia tức giận chất vấn trước thái độ thờ ơ của Lâm Lâm, cô ta càng sốt ruột muốn biết cô gái này có quan hệ gì với Tần Trạch Dương.

"Ngược lại tôi cũng muốn hỏi vị nữ đồng chí này, cô là ai mà lại quan tâm tới mối quan hệ của tôi và Tần Trạch Dương thế? Chuyện giữa tôi và anh ấy có liên quan gì tới cô sao?" Lâm Lâm cũng không khách khí đáp trả.

"Cô...." Cô gái kia đang định nói lại thì từ kia sau vang lên giọng nói mừng rỡ của Tần Trạch Dương.

"Lâm Lâm, sao em lại tới đây? Anh đang định dạy xong thì tới tìm em." Anh vừa nói vừa sải chân bước thật nhanh về phía Lâm Lâm.

"Thầy Tần, cô gái này là ai vậy? Anh quen sao?" Cô gái kia nhìn Tần Trạch Dương nói chuyện thân thiết với Lâm Lâm thì nhìn cô với ánh mắt ghen tỵ, sau đó quay sang dùng giọng điệu nũng nịu hỏi anh.

"Cô Hướng, đây là vị hôn thê của tôi, Lâm Lâm." Tần Trạch Dương nhàn nhạt trả lời, nói xong quay đầu giải thích với Lâm Lâm :"Lâm Lâm, đây là cô Hướng, giáo viên dạy Ngữ Văn ở trường anh."