Chương 37: Cảm ơn anh

Cách thời gian đi dạy hai ngày, Tần Trạch Dương cũng chuyển đồ vào ký túc xá trong trường, sau khi sắp xếp xong cũng đã gần tới giờ Lâm Lâm tan làm, anh liền chạy xe tới Cung Tiêu Xã chở cô đi ăn tối.

"Lâm Lâm." Nhìn thấy quầy hàng của Lâm Lâm không có người mua, Tần Trạch Dường tiến đến gọi cô, kể từ ngày hai người xác định quan hệ gần như chưa bao giờ tách ra lâu như thế, gần một tháng không gặp, anh thật sự rất nhớ cô.

"Trạch Dương, anh tới huyện lúc nào vậy? Em cứ nghĩ ngày mai anh mới lên." Nhìn thấy Tần Trạch Dương đôi mắt Lâm Lâm liền sáng lên, giọng nói tràn ngập sự vui vẻ.

"Đồ đạc của anh hơi nhiều nên muốn sắp xếp xong sớm, đợi em tan làm chúng ta liền đi ăn." Thấy vẻ mặt cô như vậy, trong mắt Tần Trạch Dương ánh lên sự dịu dàng.

"Oa, đây là đối tượng của em hả Lâm Lâm? Thật là đẹp trai nha." Lê Hạnh ở quầy bên cạnh thấy cách hai người tương tác liền đoán được thân phận của Tần Trạch Dương.

"Đúng vậy, giới thiệu với chị đây là vị hôn phu của em, Tần Trạch Dương." Lâm Lâm liền giới thiệu hai người với nhau "Trạch Dương, đây là chị Hạnh Tử, thời gian này đã giúp đỡ em rất nhiều."

"Chào anh."

"Chào cô, cảm ơn cô thời gian qua đã chiếu cố Lâm Lâm." Tần Trạch Dương lịch sự gật đầu cảm với cô.

"Không có gì, không có gì, tôi cũng chỉ có thể giúp được chút chuyện nhỏ thôi." Lê Hạnh vội xua tay.

"Dù sao vẫn rất cảm tạ cô, một tháng qua Lâm Lâm ở đây có một mình, gia đình cô ấy và tôi cũng đều rất lo lắng, tối nay để chúng tôi mời cô một bữa cơm nhé." Tần Trạch Dương rất nghiêm túc nói với Lê Hạnh, đúng là trong khoảng thời gian này anh rất lo cho Lâm Lâm, nhưng bản thân anh cũng rất bận rộn, anh phải nghiên cứu lại toàn bộ giáo trình toán cấp hai và lên kế hoạch biên soạn giáo án giảng bài cho học sinh, thời gian gấp gáp nên không thể phân thân vào huyện thành thăm cô được.

"A, không cần khách sáo như vậy, tôi cũng coi Lâm Lâm như em gái, hơn nữa ở nhà tôi vẫn còn đứa nhỏ, thực sự không tiện đi cùng hai người." Lê Hạnh vội từ chối.



"Được rồi, chúng ta còn có rất nhiều thời gian mà, trước tiên anh ra ngoài cổng đợi em nhé, em thu dọn đồ xong sẽ ra." Lâm Lâm đúng lúc lên tiếng nói với Tần Trạch Dương.

"Được." Tần Trạch Dương gật đầu đồng ý.

Lâm Lâm nhìn theo bóng dáng anh khuất dần ngoài cửa, vội cúi xuống thu dọn quầy hàng, Lê Hạnh ở bên cạnh nhìn cô trêu ghẹo: "Lâm Lâm, đối tượng của em rất được nha, vừa đẹp trai, lại còn rất quan tâm săn sóc em."

Khuôn mặt Lâm Lâm khẽ nóng lên, trong lòng lại là một mảnh ngọt ngào.

Tần Trạch Dương đưa Lâm Lâm tới tiệm cơm, ăn xong anh liền chở cô đi dạo quanh xung quanh, trên đường đi Lâm Lâm kể cho anh nghe những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây, kể cả việc cô hợp tác với Cao Đức. Nghe xong Tần Trạch Dương khẽ cau mày: "Em nếu nhận nhiều đơn hàng như vậy sẽ rất mệt mỏi, không đáng."

"Anh đừng lo, em đã tính cả rồi, sắp tới em sẽ mua một chiếc máy may, ngoài ra cũng sẽ hợp tác với người khác để giảm tải lượng công việc, sẽ không quá mệt đâu." Lâm Lâm vội nói kế hoạch của mình để anh yên tâm.

"Em dự định hợp tác với ai?" Nghe vậy trong lòng Tần Trạch Dương khẽ buông lỏng.

"Anh thấy chị Hạnh Tử thế nào?" Lâm Lâm trước đó đã nghĩ đến việc tìm người làm cùng, trong khoảng thời gian này cô quan sát thấy Hạnh Tử là người khá nhanh nhẹn, làm người lại rất thành thật, cô cảm thấy chị ấy là lựa chọn tương đối phù hợp.

"Anh thấy khá tốt, nếu em đã thấy cô ấy phù hợp thì cứ quyết định đi. Kiếm được tiền là một chuyện, nhưng quan trọng nhất là không được để mình quá mệt mỏi, còn có anh mà." Tiếng Tần Trạch Dương trầm thấp tràn đầy kiên định nói với cô.

Nghe lời anh nói, lòng Lâm Lâm như có dòng nước ấm chảy qua, trong cả hai kiếp đây là người đầu tiên nói cho cô biết cô còn có thể dựa vào người khác chứ không cần tự mình vất vả. Lợi dụng thời gian buổi đêm, Lâm Lâm liền vòng tay từ phía sau ôm chặt lấy anh, đầu tựa vào lưng anh cô khẽ nói trong lòng: "Tần Trạch Dương, cảm ơn anh."