Hôm nay chú Lưu không kéo xe lên trấn, Tần Trạch Dương và Lâm Lâm đành phải đi bộ, mất gần hai tiếng đồng hồ mới tới nơi. Đi quãng đường dài như vậy, chân của Lâm Lâm đều bị mã sát đến trầy da.
"Để anh cõng em đi bệnh viện kiểm tra." Tần Trạch Dương nhìn Lâm Lâm đau đến nhe răng trợn mắt thì rất đau lòng.
Thời đại này nam nữ đi cùng nhau ngoài đường đều phải giữ khoảng cách ít nhất một cánh tay, nếu cô để cho Tần Trạch Dương cõng thì hai người bọn họ kiểu gì cũng sẽ vì tội lưu manh mà vào đồn công an mất.
"Em không sao, em sẽ ở chỗ này chờ anh, anh đi bệnh viện mua một ít thuốc bôi và băng gạc là được." Lâm Lâm có chút bất đắc dĩ mỉm cười trấn an anh.
"Vậy em ở chỗ này chờ anh nhé." Thấy Lâm Lâm gật đầu, Tần Trạch Dương liền bước nhanh đi hướng bệnh viện.
Lâm Lâm ngồi đợi ở dưới tàng cây, khuôn mặt lơ đãng nhìn ngắm đường phố xung quanh.
"Cháu gái, cháu ngồi đây một mình sao?" Bỗng nhiên có một bà lão ngồi xuống cạnh Lâm Lâm.
Lâm Lâm quay đầu nhìn về phía bà ta, người phụ nữ này nhìn tuổi chừng 50, xương gò má cao, sắc mặt vàng như nến, bên má phải còn có một nốt ruồi đen to bằng ngón út, ánh mắt láo liên đảo qua đảo lại trên người Lâm Lâm nhìn rất không an phận.
Lâm Lâm có chút đề phòng nhìn bà ta, cũng không có ý định đáp lại.
Bà lão kia thấy cô không trả lời, nhưng vẫn bám riết không tha cùng cô nói chuyện: "Cháu gái, nhìn cháu thật là xinh đẹp, nhà cháu ở gần đây hay vào trong trấn có việc?" Vừa nói bà ta vừa dè chừng nhìn xung quanh như thể xác nhận chắc chắn xem cô có người đi cùng hay không.
Trong lòng Lâm Lâm dâng lên dự cảm bất thường, càng thêm đề cao cảnh giác, cô chuẩn bị đứng dậy rời nơi này đi bệnh viện tìm Tần Trạch Dương.
Bà lão kia nhìn thấy Lâm Lâm định đứng dậy rời khỏi, ngay lập tức bà ta tới gần nắm chặt cổ tay Lâm Lâm sau đó làm tư thế giả như cô hất bà ta ra, bà lão đó theo đà liền ngã lăn ra đất trông rất giống thật.
"Ai u, con dâu, nếu con không vừa mắt người mẹ chồng như ta thì con cứ nói thẳng, sao lại đẩy ngã ta như vậy a." Bà lão kia ngồi trên mặt đất bắt đầu kêu khóc không ngừng.
Người xung quanh nghe thấy tiếng liền nhìn lại, thấy bà lão gầy gò mặc quần áo vụn vá đang ngã ngồi trên mặt đất, bên cạnh là cô gái khuôn mặt thanh tú, quần áo gọn gàng sạch sẽ trông hoàn toàn đối lập liền xì xầm bàn tán.
"Trông mặt mũi cũng hiền lành xinh xắn mà lại đối xử với mẹ chồng như vậy, đúng là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài được."
"Đúng đấy, con dâu kiểu gì mà lại nhẫn tâm ra tay đẩy ngã mẹ chồng, loại người gì thế không biết."
"Ai da, tôi mà có loại con dâu như vậy thì đã sớm bảo con trai tôi đuổi thẳng về nhà mẹ đẻ rồi."
"Cô gái à, mẹ chồng cô già cả như vậy rồi, cô mau đưa bà ấy đến bệnh viện đi, nhỡ có mệnh hệ gì thì sao."
Xung quanh có rất nhiều người đứng xem náo nhiệt, có người thấy chuyện bất bình đứng ra chỉ trích, có người lại vui sướиɠ khi người gặp họa, cũng có người chỉ đơn thuần là đứng hóng chuyện. Còn phản ứng đầu tiên của người trong cuộc Lâm Lâm chính là: Gặp phải kẻ lừa đảo.
Lâm Lâm không để ý đến bà già kia, cô nhìn xung quanh một vòng, thấy một cô gái mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, gương mặt trông có vẻ non nớt ngây thơ, liền nói: "Đồng chí nữ, phiền toái cô giúp tôi gọi đồng chí công công an tới, báo ở đây có kẻ lừa đảo. Cảm ơn cô!"
Cô gái trẻ tuổi nghe thấy Lâm Lâm kêu mình, những người xung quanh cũng nhìn về phía mình, cô gái có chút sững sờ nhưng thấy Lâm Lâm vẻ mặt bình tĩnh, cô gái liền đỏ mặt gật đầu: "Được, tôi lập tức đi."