Chương 26

“Cái gì mà về tình cảm có thể tha thứ!” Bà Hàn lại nổi bão: “Lúc trước là nhà đó chạy tới nói với mẹ là con gái nhà họ thích con, cho dù con ở bộ đội không có cách nào quay về con gái nhà họ cũng nguyện ý chờ con, còn không để bụng chuyện con không thể thời thời khắc khắc ở nhà, nguyện ý ở nhà lo liệu hết thảy mọi chuyện. Bởi vậy, mẹ mới bị chính những lời này thuyết phục. Mẹ còn tưởng cô gái kia thật lòng thật dạ với con, nhưng hoá ra, tất cả đều là giả! Đúng là cả một nhà không biết xấu hổ!”

Hàn Ái Quốc: “Thôi mà mẹ, chuyện gì đã qua thì cứ cho nó qua đi. Về sau chúng ta không nhắc tới chuyện này nữa, nhắc tới lại làm mẹ thêm tức giận.”

Bà Hàn cuối cùng cũng hơi nguôi ngoai một chút. Nghĩ tới chuyện chân của con mình bị thương, thực ra Hàn Ái Quốc mới là người thương tâm nhất. Lẽ ra bà nên tới an ủi hắn chứ không nên qua bên này giận dữ như vậy.

Nghĩ vậy bà cũng kìm nén giận dữ trong lòng xuống mà nói: “Được được được, mẹ không tức giận, không đáng tức giận vì người ta. Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ cẩn thận tìm kiếm, tìm cho con một người còn tốt hơn cô ta.”

Thấy mẹ còn chưa chịu hết hy vọng, Hàn Ái Quốc cảm thấy rất bất đắc dĩ, nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng chuyện này cho con nữa. Con đã không chữa trị được, về sau chỉ như thế này mãi thôi, ai gả cho con chính là bị con liên lụy. Con không muốn phá hư cuộc đời con gái nhà người ta đâu. Mẹ, chỉ cần mẹ không chê con trai mẹ, về sau con sẽ mãi mãi ở bên mẹ, con không kết hôn đâu.”

“Nói bậy!” Không nghĩ tới lời này như đã động tới chỗ hiểm của bà Hàn, khiến cho bà kích động gào toáng lên: “Cái gì mà không kết hôn! Con mười sáu tuổi đi ra ngoài tham gia quân ngũ, vì gia đình này mà tận chức tận trách tới mười mấy năm. Cũng vì tham gia quân ngũ chậm trễ cuộc đời con, khiến cho con tới từng tuổi này rồi còn chưa vợ chưa con. Con thấy không? Đứa nhỏ nhà em trai con bây giờ cũng có thể đi mua nước tương rồi, nhưng con vẫn một mình đơn chiếc. Con biết không? Trong lòng mẹ xót xa lắm, đau đớn lắm. Nguyện vọng lớn nhất của mẹ chính là được nhìn thấy con kết hôn sinh một đứa cháu cho mẹ, rồi vui vẻ cả đời. Từ nay về sau, con không được nói cái câu không kết hôn này nữa. Con yên tâm, mẹ nhất định có thể tìm cho con một cô gái tốt. Đến lúc đó hai đứa lại sinh cho mẹ một thằng cháu trai bụ bẫm.”



Hàn Ái Quốc xoa xoa trán. Hắn biết hiện tại mẹ đang chịu đả kích lớn từ chuyện từ hôn vừa rồi, bây giờ có nói bao nhiêu bà ấy cũng không chịu nghe, vẫn là về sau từ từ khuyên bà ấy vậy.

Chuyện Hàn Ái Quốc bị từ hôn, ngày hôm sau đã truyền khắp trong thôn. Thời điểm mọi người ra đồng làm việc, ai ai cũng bàn tán xôn xao về chuyện này.

Cách không xa chỗ Tô Nguyệt, có một người phụ nữ vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm với mấy người xung quanh: “Nghe nói ngày hôm qua trong nhà họ Hàn ồn ào ầm ĩ ghê gớm lắm, bà Hàn còn thiếu chút nữa đã xông lên đánh người nhà họ Vương đấy.”

Một người phụ nữ bên cạnh nói: “Còn nhịn được sao? Bà ấy xém chút nữa muốn liều mạng cùng người ta rồi. Có điều, cũng không thể trách nhà bọn họ, chuyện lần này là do nhà họ Vương quá đáng, thấy chân người ta bị thương đã lập tức tới cửa từ hôn, không biết là nhà đó bị ai chặt đốt sống lưng rồi.”

Lại có người nói: “Nhưng đứng ở góc độ nhà họ Vương mà nghĩ, nhà người ta cũng lo lắng cho con gái mình mà thôi. Trước kia Hàn Ái Quốc là miếng bánh thơm ngon, hắn là cán bộ ở bộ đội, tiền trợ cấp cao, nhưng hiện tại thì khác rồi, nghe nói ngay cả bác sĩ trên tỉnh thành sau khi khám cho hắn cũng nói trị không hết. Tôi nói một câu hơi khó nghe, về sau hắn chính là một người tàn phế, nhà ai nguyện ý đem con gái mình gả cho một người tàn phế như hắn? Làm vậy khác nào đẩy con mình vào hố lửa?”

Người đó vừa nói xong đã có mấy người phụ nữ khác lên tiếng phụ hoạ: “Đừng nói lại rơi vào nhà tôi, nếu con gái nhà tôi có vị hôn phu như vậy, tôi cũng quyết tâm phá cho bằng được.”